Bệnh viện nhân dân Đệ Ngũ chiếm ngàn mét vuông đất, mà mảnh đất phồn hoa náo nhiệt nhất đế đô, là một trong những nơi chữa bệnh của Giang thị. Tòa sáu lầu sáu, chỉ mở cửa cho người nhà họ Giang.
"Cốc -- Cốc -- Cốc --"
Tiếng đập cửa chậm rãi vang lên ba lần, lắng nghe, mang theo sự cẩn thận.
"Giang thiếu."
Phòng bệnh, âm thanh người đàn ông có chút ốm yếu, lạnh lùng không kiên nhẫn: "Lăn."
Người đàn ông đang gõ cửa bên ngoài gọi là A Vãn, là bảo tiêu kiêm trợ lý của Giang Chức, ước chừng trên dưới 30, bộ dạng ngốc nghếch, làn da ngăm đen, vạm vỡ, nhưng vai không cao lắm.
Chính là vì A Vãn không đủ cơ trí, mới khiến đêm qua ông chủ của hắn chịu hết gió lạnh ở bờ biển mới được tìm thấy, may mà so với việc kia phải sớm một bước bắt được đầu sỏ phạm tội, nếu không hậu quả này.. Không dám nghĩ.
"Vâng." A Vãn yên lặng mà lui ra phía sau, không dám lại chọc ông chủ.
Bởi vì bị chịu lạnh, vị bên trong kia lại thân kiều thịt quý, đang bệnh đấy, tiếng ho khan một hồi lại một hồi truyền ra, tiểu thiếu gia tính tình không tốt, đặc biệt là lúc trong người đang bệnh nhẹ, càng không ai dám đi trêu chọc.
Đương nhiên, trừ bỏ Tiết nhị thiếu gia.
"Chức ca nhi ~"
Chưa thấy người đâu, đã nghe âm thanh cà lơ phất phơ của Tiết Bảo Di trước.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, choang một tiếng, một cái cái ly đập ở dưới lòng bàn chân Tiết Bảo Di, à, tiểu mỹ nhân nhi đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-la-benh-kieu-duoc-sung-ai/993789/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.