Chương trước
Chương sau
Bạch Tố Tình không ngờ vậy mà Mộc Như Lam không nói câu nào đã xoay người rời đi, cô ta ngơ ngác, sau đó lập tức đuổi theo.
"Này..." Cô ta vươn tay, muốn kéo Mộc Như Lam lại.
Một bàn tay ngăn cản cô ta, ngón tay thon dài và trắng, các khớp xương hiện lên rõ ràng. Cổ tay đeo một chiếc đồng hồ bạch kim, ở trên là tay áo vest màu đen, sau đó là áo sơ mi trắng, đeo cà vạt. Một gương mặt trẻ đẹp trai, trầm lặng với một cảm giác sắc bén, đeo kính.
"Cô muốn làm gì đương sự của tôi?" Giọng nói quen thuộc chui vào lỗ tai Mộc Như Lam.
Bước chân Mộc Như Lam dừng lại, cô xoay người, trong chớp mắt có cảm giác thời gian trôi qua nhanh, cuối cùng họ cũng gặp lại nhau sau một thế kỷ. Lại hốt hoảng biết bao vì quá nhiều chuyện xảy ra, nhiều đến mức bọn họ cho rằng thời gian đã trôi qua thật lâu, lâu đến nỗi cảnh còn người mất.
Đối phương nhìn Mộc Như Lam, nở một nụ cười hơi gượng gạo: "Tôi là luật sư của cô, Lam Nhất Dương, rất mong được hợp tác."
Mộc Như Lam chớp mắt, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Tôi là đương sự của anh, Kha Như Lam, rất mong được hợp tác."
Bạch Tố Tình thấy luật sư của Mộc Như Lam tới, không kịp nhớ xem cái tên "Lam Nhất Dương" có phải hơi quen tai không. Có điều trong lòng thầm nhớ rõ cái tên này, hắn ta trong khá trẻ vậy mà đã là luật sư, không biết có bao nhiêu kinh nghiệp kiện tụng chứ? Ở trên tòa, kinh nghiệm làm việc và năng lực rất quan trọng, nhưng chắc chắn người đàn ông đó có chút tài năng, bằng không làm sao có thể trở thành luật sư của Mộc Như Lam được, có điều cũng chẳng liên quan tới cô ta. Nửa tiếng trước cô ta đã biết đại luật sư vốn từ chối cô ta đã đồng ý giúp cô ta thưa kiện. Bạch Tố Tình không sợ đấu không thắng Mộc Như Lam!
Có Lam Nhất Dương, rất nhanh Mộc Như Lam có thể rời khỏi cục cảnh sát, nhưng bằng chứng mà Bạch Tố Tình đưa ra lại đủ để cảnh sát lập án điều tra.
Trong vòng một ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là hôn lễ bị hủy, sau đó ông ngoại nhập viện. Lúc này, nắng chiều đã nhuộm đỏ chân trời, ánh nắng chiều màu tím xinh đẹp, nhưng mấy đám mây đen lại phá hư mỹ cảnh.
Hai người đi trên vỉa hè, Mộc Như Lam thấy Lam Nhất Dương nhấc chân, dễ dàng đá vào một cái thùng rác cách đó không xa, chớp mắt xuất hiện một thiếu niên trong mắt đầy sương mù, sau đó lại trở về cảm giác sắc bén, không đúng, nói cách khác, hắn không hề thay đổi, chính xác là học được cách thu liễm và ẩn giấu.
"Anh nhúng tay vào như vậy có ổn không?" Mộc Như Lam nghiêng đầu nhìn Lam Nhất Dương cao hơn cô 20cm. Không ngờ, hai năm trước Lam Nhất Dương mới 19 tuổi còn đang là học sinh của học viện Lưu Tư Lan, một người không biết thu liễm, lăn lộn trong đống âm mưu quỷ kế, người đầy thương tích, vậy mà hai năm sau hắn đã là một luật sư có chứng chỉ hành nghề. Không tưởng tượng nổi, hắn đã làm thế nào mà có được?
Nhưng cho dù thế nào, trong trí nhớ của cô, thiên tài 21 tuổi xuất hiện trong giới luật sư, người đã xây dựng được danh hiệu "huyền thoại bất bại" vẻ vang, vậy mà giờ đây bước đầu tiên trong sự nghiệp lại làm luật sư che dấu lương tâm cho cô, như vậy liệu có ổn không?
Lam Nhất Dương nới lỏng cà vạt và để nó lỏng lẻo trên cổ, cởi hai cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh trắng nõn mê người của thanh niên trẻ, sau đó tháo mắt kính trên sống mũi xuống bỏ vào trong túi áo, thở phào nhẹ nhóm: "Haizz... Như vậy vẫn thoải mãi hơn."
Nhìn xem, nó lại trùng lặp với hình ảnh của cậu bé mười chín tuổi.
Nụ cười trên môi Mộc Như Lam sâu hơn một chút, một ngày khiến người ta không vui vẻ cuối cũng cũng có một việc đáng giá khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
"Lúc đó, sau việc kia anh vội vã chuyển trường đến Australia... Ôi! Nhớ lại lại cảm thấy mất mặt! Giống như anh bị em dọa sợ, thật là!" Lam Nhất Dương gãi đầu một cách chán nản, nhìn giống như một sinh viên đơn thuần còn ngồi trên ghế giảng đường.
"Không phải sao?" Thật ra Mộc Như Lam cũng cho là hắn bị cô dọa chạy mất. Vô tình phá hỏng chuyện cô chế rối, biết cô không phải người bình thường, nhưng không có cách nào nói ra vì vậy mà lương tâm dao động. Đau khổ lựa chọn, cuối cùng chọn cái gì cũng không biết, đi đến một đất nước xa xôi, hợp tình hợp lý, đây chính là những gì mà Mộc Như Lam nghĩ.
"Đương nhiên là không phải rồi! Sao anh lại làm mấy chuyện không có tiền đồ như vậy chứ!" Lam Nhất Dương phản bác lại, chợt nhớ ra mình không còn là một đứa choai choai quậy phá nữa, phải là một người chững chạc trưởng thành mới đúng. Sau đó vội vàng đưa tay lên vuốt tóc, lầm bẩm: " Anh chính là Lam Nhất Dương, Lam đại luật sư đấy..."
Mộc Như Lam nhìn dáng vẻ của hắn, có chút bất đắc dĩ bật cười. Có lẽ người bình thường nhìn thấy dáng vẻ và hành động này của hắn cũng sẽ không tin hắn có thể giúp cô thắng kiện. Đó rõ ràng là dáng vẻ của một đứa trẻ chưa lớn.
Bỗng nhiên, điện thoại Mộc Như Lam vang lên, Mộc Như Lam nhận máy, nghe thấy giọng nói có phần sốt ruột của Kha Thế Tình truyền đến: "Lam Lam, cháu đang ở đâu? Vừa nãy luật sư cậu sắp xếp cho cháu đến cục cảnh sát tìm cháu nhưng không thấy, cảnh sát nói cháu đã đi cùng luật sư của cháu rồi! Sao lại như vậy? Cháu không sao chứ?!"
"..." Mộc Như Lam nhìn Lam Nhất Dương từ trong túi quần lấy ra một cây kẹo mút, tự bóc rồi cho vào miệng... "Không có chuyện gì đâu cậu út, luật sư của cháu đã lo liệu xong rồi, làm phiền cậu út quá."
"Nói linh tinh gì đó? Luật sư của con là ai? Người cậu mời cho con là luật sư lớn, xác suất thắng kiện lên tới 80%..." Kha Thế Tình cho rằng Mộc Như Lam không biết hắn sẽ cử luật sư qua chỗ cô nên cô lập tức tùy tiện tìm đại một người.
Mộc Như Lam tốn không ít nước bọt mới khiến Kha Thế Tình tạm thời bỏ qua vấn đề luật sư.
Hai người đi tới cửa bệnh viện, Mộc Như Lam cúp điện thoại, nhìn Lam Nhất Dương, "Ai mời anh làm luật sư cho em vậy?" Cô còn tưởng là Kha Thế Tình mời hắn, kết quả Kha Thế Tình hoàn toàn không biết Lam Nhất Dương.
"Chính anh." Lam Nhất Dương nhíu mày, có cảm giác thẳng thắn, phách lối quen thuộc.
"Thật không đó? Xem ra em không mất phí luật sư đâu nhỉ."
"Ừ." Bước chân Lam Nhất Dương dừng lại, "Em mau vào đi. Theo như những bức ảnh và lời khai mà Bạch Tố Tình khai với cảnh sát thì có vẻ đã đủ để lập hồ sơ để điều tra, nhưng nếu không tìm đủ bằng chứng thì cảnh sát không có quyền bắt em. Nếu như Bạch Tố Tình không muốn cung cấp cho cảnh sát thêm nhân chứng và vật chứng thì đồng nghĩa với việc cô ta sẽ lựa chọn phương án kiện em ra tòa. Ngày kia à không, có lẽ mấy ngày nữa anh phải xử lý một ít chuyện nên không gặp em được." Chỉ có lúc này trên khuôn mặt trẻ của thiếu niên trong phút chốc đã phai nhạt, chỉ còn lại khí chất quyến rũ như một người đàn ông trưởng thành.
"Vâng." Mộc Như Lam gật đầu, mỉm cười nhìn Lam Nhất Dương. Thật ra cô cũng cảm thấy dựa vào tính cách ác độc của Bạch Tố Tình, nhất định cô ta sẽ tố cáo cô ra trước tòa, sau đó ở trên tòa từng bước từng bước vạch trần cô. Bởi vì cô ta muốn nhìn Mộc Như Lam từ từ bị đánh sập hình tượng thiên sứ, chứ không phải chỉ đơn giản là bị cảnh sát còng tay rồi giam vào ngục. Chỉ có như vậy cô ta mới thấy thỏa mãn, thế mới cảm thấy hả giận chứ.
Mộc Như Lam tạm biệt Lam Nhất Dương, đi vào bệnh viện.
Chàng trai trẻ vẫn được gọi là thiếu niên, hắn đứng ở cửa, mang theo ánh sáng, nhìn cô gái đi vào khúc cua, biến mất trong tầm mắt, khóe mắt bất tri bất giác nhiễm một tia ý cười. Hắn xoay người, gió thổi tung mái tóc hắn, không khí lành lạnh trở nên mát mẻ hơn một chút.
Hắn đã trở lại...
Hơn nữa còn cầm thứ vũ khí mạnh nhất kia.
...
"Anh muốn làm gì?"
"Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết chết bọn chúng!"
"Sau đó thì sao? Đời người dài như vậy, anh sẽ luôn gặp người này đến người khác khiến anh khó chịu."
"Anh có biết không? Muốn không bị người khác coi thường và làm tổn thương thì trong tay nhất định phải có vũ khí. Chỉ những kẻ có vũ khí sắc bén trong tay mới khiến người khác sợ hãi, phục tùng anh, nghênh đón anh."
"Thật ra, khi mọi người được sinh ra trên thế giới này, thế giới này đã được ban tặng cho họ vũ khí bất khả chiến bại nhất, nhưng rất ít người có thể nắm chặt được nó."
"Là cái gì?"
"Pháp luật."
...
Hắn nắm chặt được vũ khí bất khả chiến bại nhất mà cô gái nói, hơn nữa sử dụng nó lần đầu tiên vì cô, hắn rất hài lòng.
...
Mặc gia.
Bên trong tứ hợp viện rất yên tĩnh, không khí vô cùng áp lực.
Mẹ Mặc vẫn nhốt mình trong phòng, ông nội Mặc rất lo lắng bà bị kích thích lại làm việc ngu ngốc —— Ngày đó, sau khi con trai ông gặp chuyện, mẹ Mặc đã tự tử một lần, nếu không phải cố gắng đưa về từ cõi tử có lẽ giờ này hai đứa cháu ông đã không còn mẹ —— Cho nên ông bảo Mặc Vô Ngân canh chừng ngoài cửa, lặng lẽ dùng chìa khóa dự phòng mở cửa và nhìn chằm chằm mẹ Mặc.
Mặc Khiêm Nhân vẫn luôn nhốt mình trong thư phòng, khóa trái cửa không ai được vào, ông nội Mặc vì nóng lòng hỏi han tình hình nên đã phá cửa. Ảnh chụp từ video trông cực kỳ hoang đường, một người cho tới bây giờ không có bất kỳ lịch sử đen tối nào đột nhiên bị hắt một bát nước bẩn. Những ai quen Mộc Như Lam, lần đầu tiên nhìn ảnh cũng cảm thấy cực kỳ hoang đường, điều này làm sao có thể xảy ra chứ? Nhưng, những gì cô gái bị thiêu khủng khiếp nói trong đó nghe rất thật, thậm chí những bức ảnh chụp chung với Mộc Như Lam cũng khó có thể là giả, khiến mọi người thực sự phải xót xa.
Điện thoại bàn của Mặc gia sắp bị cháy, bởi vì chuyện xảy ra sau khi Mặc Khiêm Nhân hủy bỏ hôn lễ. Cho nên rất nhiều người đều suy đoán Mặc gia hủy hôn lễ vì phát hiện con dâu tương lai là một người không bình thường. Xem ra từ một góc độ nào đó, Mặc gia vì hủy hôn và xích mích với Kha gia nên mới cố gắng không dính líu đến Kha gia vì họ cố gắng giảm khả năng thanh danh của mình bị bôi nhọ và hạ thấp. Bởi vì trong mắt mọi người, Mặc gia đã bị lừa dối, thậm chí là khi phát hiện ra mọi chuyện mới kịp thời ghìm cương ngựa bên bờ vực thẳm. (Khi đến bờ vực của sự nguy hiểm thì kịp thời tỉnh ngộ.)
Ông nội Mặc gia gia không biết nên nên vui hay lo lắng, không có Mộc Như Lam cháu nội ông sẽ sống cô đơn suốt quãng đời còn lại. Hơn nữa nếu Mộc Như Lam bị oan thì sau khi mọi chuyện được xử lý xong Kha gia sẽ hận Mặc gia, từ đây hai nhà sẽ không còn qua lại nữa, nói gì đến việc hai đứa trẻ đã kết hôn, kết cái rắm!
Kha Xương Hoàng nằm trong bệnh viện, dù hôn mê nhưng vẫn hận Mặc gia thấu xương, nếu còn gả cháu gái ngoại bảo bối cho Mặc Khiêm Nhân mới lạ, không bao giờ! Nằm mơ đi, tên khốn!
Bây giờ, sự việc đã lan khắp cả nước, fanclub của Mộc Như Lam làm sao có thể tin lời Bạch Tố Tình nói, hết người này đến người khác để lại lời nhắn bên dưới để kêu oan cho nữ thần của mình. Hơn nữa bắt đầu đào lại một ít chuyện đáng ghét mà Bạch Tố Tình đã làm ở học viện Lưu Tư Lan, chứng minh cô ta không phải loại người hiền lành gì, làm ra những chuyện như vậy vì cái gì thì tự cô ta biết. Một số người đố kỵ và thù ghét trả đũa một cách ác ý. Mà thật ra phần lớn những người không rõ sự thật đều giữ yên lặng, lời nói trên internet thật thật giả giả, có vài người vì muốn nổi tiến mà chuyện gì cũng làm được. Cũng vì thân phận của Mộc Như Lam nên đã tạo ra một cuộc hỗn loạn không hề nhỏ.
Mộc Như Lam vẫn sinh hoạt như trước kia, mặc dù khi gặp cô mấy người xa lạ sẽ dùng ánh mắt quái dị sợ hãi nhìn chằm chằm cô, nhưng cũng chỉ có giới hạn như vậy thôi. Kha gia có Kha Thế Tình đứng đầu, bởi vì sự việc vẫn chưa biết thật giả ra sao, mặc dù cố phiếu bắt đầu giảm, nhưng Kha gia không vì vậy mà sụp đổ, ‘muốn phân một ly canh người ở dưới ba ba chờ, lại vẫn là liền một giọt canh thịt cũng chưa uống.’ (Câu này mình chưa hiểu lắm nên sẽ edit lại sau nha)
Sự việc cũng giống như mấy người Mộc Như Lam dự đoán, Bạch Tố Tình không cung cấp bất kỳ bằng chứng nào cho cảnh sát, ngược lại gửi đơn khởi tố lên tòa án.
Mộc Như Lam nhìn giấy triệu tập của tòa án trên tay, im lặng không nói gì.
Điện thoại trong túi vang lên, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Mặc Khiêm Nhân, ngắn ngủn, chỉ có mấy chữ.
—— Tin tưởng anh, không cần làm gì hết.
—— Tin tưởng anh, không cần làm gì hết.
Trong thời gian này, bọn họ chưa từng gặp nhau, mỗi ngày hắn sẽ gửi tin nhắn với nội dung như vậy cho cô, cũng chỉ có một câu như vậy.
Không cần làm gì hết.
Giống như lúc trước cô bị bố mẹ Chu Nhã Nhã và bố mẹ anh em Kim gia hãm hại, lúc họ muốn đưa cô vào bệnh viện tâm thần cô đã nghi ngờ Mặc Khiêm Nhân lừa mình. Mộc Như Lam cũng có những đặc tính giống những bệnh nhân thái nhân cách khác, cô không tin tưởng bất cứ ai ngoài bản thân. Cô sẽ không cách nào khống chế được mà nảy sinh các loại nghi ngờ, sẽ nghi ngờ đối phương có thể thấy rằng lòng trung thành và lòng hiếu thảo quan trọng hơn cô, và cuối cùng chọn từ bỏ cô vì cô không phải người bình thường. Cô không thể không tự hỏi liệu người đàn ông đó có cố ý không? Cố tình yêu cầu cô ấy ra tòa mà không làm gì cả, cuối cùng khi phiên tòa kết thúc cô bị bỏ tù hoặc bị kết án tử hình mà hắn thì không có bất kỳ phản kháng gì...
Nhưng điều khiến bản thân cô ngạc nhiên là trong sự nghi ngờ này, cho đến bây giờ cô vẫn chưa làm bất cứ chuyện gì.
Ngày 24 tháng 3. Thời tiết nhiều mây, mưa nhỏ. Tòa án Bắc Kinh.
Một chiếc xe từ từ chạy tới, một nhóm phóng viên đã chờ đợi từ lâu lập tức tràn lên vây quanh người xuống, phiên tòa này chính là mấu chốt của việc liệu nó có gây ra một làn sóng khủng hoảng tài chính ở châu Á hay không. Phải biết rằng khoảng thời gian này rất nhiều xí nghiệp luôn ở trạng thái thần kinh căng thằng, chỉ sợ đế quốc Kha thị ầm ầm sụp đổ, thứ bọn họ nhận lại không phải lợi ích mà là ngã xuống đá sỏi, thịt nát xương tan!
Mộc Như Lam được mấy bảo vệ che chở đi vào toàn án, một câu hỏi cũng không trả lời.
Khi thẩm phán bước vào thì trong tòa đã đầy ắp người, Thư Mẫn và mấy người Thái Sử Nương Tử cũng ngồi xuống, Họ cố gắng cổ vũ cho Mộc Như Lam, nhưng thực ra trong lòng họ còn lo lắng hơn cô, nét mặt cũng cứng đờ.
Lễ Thân nhíu mày lại, thẩm phán của phiên tòa này là bố cậu ta, năm trước từ tòa án thành phố K được thăng chức lên thẩm phán toàn án Bắc Kinh. Vốn dĩ cậu ta tưởng rằng điều này sẽ tốt cho Mộc Như Lam, ngày hôm qua cậu ta cứ nhắc đi nhắc lại bên tai bố mình Mộc Như Lam lương thiện ra sao, nhân hậu như thế nào, vậy mà bố cậu ta chỉ thưởng cho cậu ta một cái đánh vào ót, nói hắn chỉ biết theo nếp làm việc, nhân tình gì đó, pháp luật không tha thứ!
Thật lo lắng... Suốt thời gian này Bạch Tố Tình luôn được cảnh sát hoặc một vài người bảo vệ rất tốt, muốn ra tay làm chút chuyện cũng không được. Hơn nữa trong thời điểm này cũng không cho phép họ làm gì Bạch Tố Tình, nếu cô ta thật sự xảy ra chuyện gì thì mọi người đều sẽ đổ hết tội lên đầu Mộc Như Lam. Cho nên bọn họ thật sự không biết rốt cuộc Bạch Tố Tình sẽ làm gì.
Không bao lâu, đám người Bạch Tố Tình cũng xuất hiện.
Phiên tòa xét xử chính thức bắt đầu.
Bạch Tố Tình ngồi ở ghế nguyên cáo, vì buổi xét xử hôm nay nên mới để lộ mặt ra. Bởi cô ta muốn nhìn bộ dạng vui vẻ méo mó của Mộc Như Lam, nên hôm nay cô ta sẽ cho Mộc Như Lam thấy rõ điều đó.
Luật sư của Bạch Tố Tình là một người đàn ông trung niên trông rất khôn ngoan và sắc bén, so với gã thì cho dù Lam Nhất Dương có mặc vest, tóc tai chải gọn gàng, đeo kính thì trông hắn vẫn trẻ như một đứa con nít mới lớn.
Thẩm phán gõ chiếc búa nhỏ trên tay, sau đó lên tiếng: "Nguyên cáo [2] khởi tố bị cáo [3], tội cố ý giết người, tội cố ý gây thương tích, bệnh tâm thần..."
[1]: Nguyên cáo là người có quyền, lợi ích liên quan trong một vụ án hình sự có đơn yêu cầu Toà án buộc người phạm tội phải bồi thường thiệt hại cho mình do hành vi phạm tội của họ gây ra.
[2]: Bị cáo là người hoặc pháp nhân đã bị Tòa án quyết định đưa ra xét xử, quyền và nghĩa vụ của bị cáo là pháp nhân được thực hiện thông qua người đại diện theo pháp luật của pháp nhân theo quy định của Bộ luật này.
Luật sư của Bạch Tố Tình lên tiếng: "Bệnh nhân tâm thần không phải chịu trách nhiệm hình sự về hành vi gây hại khi cô ta không thể xác định hoặc kiểm soát được hành vi của mình. Tuy nhiên, thân chủ của chúng tôi cho rằng mặc dù bị cáo là người bệnh tâm thần nhưng cô ta hoàn toàn có lí trí và biết phân biệt đúng sai..."
"Xin cho tôi được phép bác bỏ, các người có chứng cứ gì chứng minh đương sự của tôi là một bệnh nhân tâm thần?" Lam Nhất Dương nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.