Chương trước
Chương sau
"Bộp!" Laptop bị ném xuống đất không thương tiếc, Bạch Tố Tình đeo mặt nạ toàn thân phủ áo choàng đen như phù thủy, lửa giận như muốn phun trào từ trong cơ thể, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Lão đàn ông ở một bên bị dọa đến biến sắc, run run hỏi: "Sao, sao rồi?! Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?!" Hiện tại toàn bộ tài sản của hắn đều cược ở trên người Bạch Tố Tình, nếu có chuyện ngoài ý muốn thì hắn biết sống sao?!
Bạch Tố Tình không nghe lão đàn ông đó nói, chỉ cắn răng nghiến lợi trầm giọng nói, chất giọng khàn khàn chói tai khó nghe, "Tên khốn Hạ Miểu kia..."
"Hắn không muốn giúp chúng ta?" Lão đàn ông dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, vội vàng hỏi.
Bạch Tố Tình nhìn hắn ta một cái, kiềm chế tức giận, "Cũng không hẳn, nhưng mà hắn muốn gặp mặt tôi, muốn xem nhiều chứng cứ hơn."
"Thì cho hắn đi! Chứng cứ càng nhiều càng có khả năng thắng trận này không phải sao?"
"Chết tiệt!" Bạch Tố Tình thầm mắng lão nam nhân này ngu xuẩn.
Yêu cầu của Hạ Miểu xét về công hay tư đều không sai, dưới tình huống bình thường cô ta sẽ thành thật cho hắn ta biết tất cả bằng chứng cô ta biết và có được, nhưng tình huống bây giờ Bạch Tố Tình sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ một người nào liên quan đến Mộc Như Lam hoặc Mặc Khiêm Nhân, hơn nữa cô ta mới vừa gửi email yêu cầu Hạ Miểu khởi tố kiện lên tòa án trước rồi cô ta sẽ gặp hắn ta sau.
Nhưng đối phương từ chối, lý do là không đủ căn cứ chính xác hắn ta không thể tùy tiện cáo buộc một người, hơn nữa người kia còn là con dâu Mặc gia. Mặc gia là gì? Nếu như trái đất hủy diệt, trừ tổng thống ra thì mỗi người thuộc Mặc gia đều sẽ được bảo vệ đưa lên phi cơ chạy nạn, là nhà mà các nhà có gia thế có quyền lớn như Hạ gia, Hoắc gia, Tô gia,v.v… đều phải liều chết bảo vệ, không phải chuyện đùa.
Lý do của Hạ Miểu rất hợp lý, nhưng Bạch Tố Tình sẽ không mạo hiểm như vậy, huống chi, mới vừa rồi hacker mà cô ta thuê để bảo vệ hệ thống bảo mật của laptop vừa thông báo có hacker muốn xâm nhập laptop của cô, bảo cô lập tức tắt máy! Mộc Như Lam hành động! Hoặc là nói, đám người ủng hộ Mộc Như Lam đang hành động.
Căn cứ vào những lý do này, Bạch Tố Tình càng không thể dễ dàng xuất hiện trước mặt bất kỳ người nào.
"Này... Bây giờ..." Đầu lão đàn ông hoàn toàn trống rỗng, chuyện phát triển đến trình độ này thật ra hắn ta vẫn có chút mơ hồ, chỉ là đã không còn đường lui, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục tiến.
Lão đàn ông muốn nói lại thôi, điện thoại cô ta vang lên, Bạch Tố Tình nghe máy, bên kia truyền đến giọng một người đàn ông, "Tìm thấy chỗ những người kia giấu con rối rồi."
Thân thể Bạch Tố Tình hưng phấn run lên, tâm tình tồi tệ vì Hạ Miểu nhất thời biết mất, "Đưa đến đây cho tôi! Nhất định phải mang tới cho tôi thật nhiều!"
Lão đàn ông chờ đợi Bạch Tố Tình nói cho hắn một vài tin tức tốt, vậy mà Bạch Tố Tình chỉ quét mắt nhìn hắn ta một cái, hừ lạnh, mặt nạ che lại vẻ mặt vui mừng vặn vẹo của cô ta, "Chờ xem kịch vui đi!"
Bây giờ cô ta chỉ muốn chứng cứ, càng nhiều càng tốt, tốt nhất là nhiều đến mức quan tòa không cần quá nhiều lời khai của bị cáo cũng có thể có thể định tội! Chỉ có càng nhiều căn cứ chính xác, mới có thể làm cho cô ta cảm thấy càng an toàn càng không có sơ hở!
Hừ! Chờ những người đó đưa thứ* Mộc Như Lam làm tới đây, cô ta ngược lại muốn nhìn một chút xem Mộc Như Lam còn có thể lấy cớ gì để lật ngược ván bài!
(*mấy con rối làm bằng người thật của Lam Lam đó)
...
Lúc này, đã là đêm tất niên.
Từng nhà vội vàng ăn bữa cơm đoàn viên, vội vàng nghênh đón một năm mới bắt đầu.
Công xướng cách xa thành phố K, cái chết của u Khải Thần cũng không dính líu đến bọn họ, dù sao bọn họ đều vô tội không biết gì hết, chẳng qua là bị u Khải Thần lợi dụng mà thôi.
Lúc này bên trong công xưởng gọn gàng sáng sủa, cái bàn thật dài bày ra một khoảng trống lớn ở tầng một, mùi thơm thức ăn tràn ngập, cười vui nhộn nhịp.
Lưu Hán Chí đã uống đến mức hai gò má đỏ bừng, nhưng cặp mắt kia vẫn sắc bén tỉnh táo như cũ, khuôn mặt góc cạnh nam tính cũng thu hút không ít trái tim phụ nữ ở nơi này thầm thương trộm nhớ.
"Tới, để Gia nói hai câu!" Người đàn ông phương Bắc cao lớn ngạo nghễ cầm ly rượu đứng lên nói, hắn ngồi ở chủ vị, trước mắt là một cái bàn rất dài dọc theo hàng người hướng ra cửa, Lưu Hán Chí vừa nói, những người khác đã ngoan ngoãn im lặng nhìn về phía hắn, Lưu Hán Chí cũng không nói dài dòng văn vẻ, chỉ vươn tay nói: "Kính vị kia!"
"Kính vị kia!"
"Kính!"
"..." Người ở chỗ này bất kể là lão nhân gia hay các phụ nữ, cũng rối rít cầm lên ly rượu, bọn họ đều biết, chủ nhân thực sự của công xưởng này không phải Lưu Hán Chí, mặc dù không biết rốt cuộc là người nào, nhưng bọn họ vẫn đầy lòng cảm kích, nếu như không phải vị kia mở một công xưởng như vậy, cho bọn họ không cần làm ăn xin, không cần phải nhận ngược đãi từ mấy đứa con bất hiếu trong nhà, để bọn họ còn sống còn có việc làm còn có nhà để về, ở tuổi của bọn họ trong hoàn cảnh cũ có lẽ đã chết, sao còn có thể hưởng thụ cái loại cảm giác ấm áp náo nhiệt lúc về già như bây giờ?
Chỉ có duy nhất Lưu Hán Chí biết chủ nhân thật sự sau công xưởng này, những người khác đều biết Mộc Như Lam, là bởi vì có lúc cô sẽ tới công xưởng tâm sự với bọn họ hoặc mang chút đồ ăn tẩm bổ có thể tới, thời điểm Lưu Hán Chí với Mộc Như Lam quen biết, Mộc Như Lam mới mười ba tuổi, lúc đó Lưu Hán Chí là muốn bắt cóc cô để tống tiền Mộc gia.
Mộc Như Lam hỏi hắn muốn tiền làm gì, hắn nói muốn dùng cách uống rượu đánh bạc để trả thù xã hội, Mộc Như Lam hỏi tại sao, hắn nói bởi vì vợ con hắn bị quan chức phía Bắc tỉnh H cưỡng hiếp chết, lại không tìm được ai ra mặt cho hắn, hắn hận tham quan ăn hối lộ lách luật bao che cho nhau, hận hắn không thể làm gì, vì vậy Mộc Như Lam nói nếu như không ngại dùng những cách khác để giải được oán hận thì theo phe cô, Lưu Hán Chí đồng ý.
Mộc Như Lam giúp hắn báo thù, dùng thủ đoạn đủ để hắn hả giận lại không để lại dấu vết, từ đó Lưu Hán Chí là người trung thành nhất với cô, Mộc Như Lam muốn gì hắn cũng sẽ căn cứ Mộc Như Lam căn dặn cho công nhân chế tác ra, bất kể là sợi tơ hay đinh sắt, dĩ nhiên, những thứ đồ này luôn lợi dụng giao dịch buôn bán để che dấu không để lại dấu vết.
Tầng một công xưởng bên này đang nhiệt tình ăn thịt uống rượu, không giống với bên trong công xưởng đèn đuốc sáng choang, lúc này bên ngoài công xưởng âm u đầy trời, có vài người lặng lẽ nhảy qua tường rào, nhanh chóng chạy đến một đống gỗ bên ngoài cửa công xưởng, không tiếng động nhanh chóng di chuyển đống gỗ, rất nhanh lộ ra một cái cửa có thể mở ra bên dưới đống gỗ, cửa bị mở ra, hiện ra cầu thang xuống dưới đất.
Các con rối Mộc Như Lam làm giấu đều ở phía dưới.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lấy đèn pin soi từng người một đi xuống, chỉ để lại một người giấu lại đống ván gỗ, núp trong bóng tối canh chừng.
Tầng hầm dưới đất nhanh chóng yên tĩnh lại, nhưng những người đó vẫn tìm được nơi đặt con rối rất nhanh, ánh đèn soi qua, thấy một tủ quần áo màu đỏ sậm*, chợt nhìn trong bóng tối như vậy trái tim nhất thời nhảy lên một cái, không khỏi có cảm giác bị dọa, như thể thứ vừa thấy không phải tủ quần áo mà là một cái quan tài.
(*mọi người hẳn là nhớ cái tủ đồ đựng xác trong biệt thự của Lam Lam, nó cùng 1 loại với nhau đó :> )
Nuốt ngụm nước miếng, một người trong đó tiến lên mở tủ đồ ra, quả nhiên thấy được con rối được treo ở bên trong, tổng cộng là ba cái, nhưng chỉ ba cái cũng làm những người này bị dọa cho sợ đến tái mặt.
"... Mau mang đi!" Người nào run run nói một câu như vậy, dẫn đầu đi lên trước, lại không nghe thấy động tĩnh gì đằng sau, quay đầu nhìn lại, giật mình, phía sau vắng tanh, một người cũng không có!
"Người đâu?! Mau ra đây!" Bốn phía đen như mực, sau lưng còn có con rối đáng sợ, ánh sáng duy nhất là từ đèn pin hắn ta cầm trên tay, hắn ta hoảng sợ soi xung quanh, lại không thấy một bóng người, sắc mặt càng nhìn càng trắng... Không, không phải là gặp quỷ chứ!
...
Hồng Kông.
Kha gia. Hương trà trong Noãn các vẫn vương vấn cùng mùi hoa lan sâu thẳm hòa quyện.
Căn phòng vốn nên náo nhiệt ngày đoàn viên trái lại trống vắng hơn, bởi vì cho người giúp việc nghỉ lễ, Kha Xương Hoàng và Akusujunko cũng không trở lại, mấy ngày trước Akutsu Junko vẫn gọi điện bảo y tới Bắc Kinh, nhưng y luôn luôn vì vài chuyện kéo dài, mãi đến đêm tất niên vẫn chưa qua.
Là có chuyện thật.
Kha Thế Tình quỳ trên Tatami, sương mù màu trắng ở bình nước một bên không ngừng tỏa ra, hoa lan màu tím u nhã cắm trong bình sứ nhỏ màu trắng, y nhìn nó, ngẩn ngơ thất thần.
Một giọt nước nóng bỏng từ bình nước văng ra, rơi lên mu bàn tay trắng nõn của y, người đàn ông ôn nhuận như ngọc mới lấy lại tinh thần.
Cách đó không xa, có người bước trên con đường đá cuội đi tới.
"Đương gia."
Kha Thế Tình chân hơi nhíu mày, động tác tráng chén trà có chút chậm chạp, "Vẫn không tìm được?"
"Tôi rất xin lỗi, mạng lười bảo mật dữ liệu của hồ sơ X và đám hacker kia thật sự rất lợi hại, chúng ta..." Hắn ta xấu hổ cúi đầu.
Kha Thế Tình không nói gì, hơi cụp mắt che lại sắc thái trong mắt y, giọt nước nóng bỏng từ cái ly chảy xuống hoa văn trên cốc sau đó tràn ra bên ngoài, bắn lên tay của y, rất nhanh đã đỏ một vùng, y không nhúc nhích, như thể không hề cảm nhận thấy.
Nhóm X là đặc biệt làm chuyện đó, mạng lưới bảo mật tất nhiên lợi hại, nhưng mà không nắm được cái đuôi của bọn hắn, vẫn không thể hủy diệt kho tư liệu của hắn, điểm này thật làm người ta cảm thấy rất khó chịu!
"Điều động nhân lực của mạng lưới khu vực ABC qua..." Kha Thế Tình nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nói.
"Đương gia?!" Người nọ khiếp sợ không thôi, rốt cuộc là tại sao muốn đuổi theo dư đảng của nhóm X không tha? Hơn nữa mạng lưới khu ABC là tên mạng lưới bảo vệ cơ sở dữ liệu nội bộ của Kha gia tại Hồng Kông, điều động những chuyên gia giám sát bảo vệ mạng lưới khi này đi, vậy lỡ như trong lúc này có người xâm nhập thì làm sao bây giờ? Tài liệu nội bộ Kha gia bị đánh cắp thì làm sao?
"Cứ làm như tôi nói." Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên, nhưng không khỏi làm người nọ cảm thấy dựng tóc gáy rợn người.
Kha Thế Tình.. nổi giận rồi?
"Dạ." Người nọ không dám dài dòng nữa, nhận lệnh mau chóng đi làm.
Lại chỉ còn một mình Kha Thế Tình.
Kha Thế Tình hạ mắt nhìn nước trà màu xanh biếc trong cái chén trên tay, ảnh ngược con ngươi ẩn hiện trong nước, thâm sâu không rõ.
...
Bắc Kinh.
Bởi vì vì hôn lễ của Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đã chắc chắn vào mấy ngày năm sau, cho nên Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko dĩ nhiên là không trở về Hồng Kông mà cùng đón lễ mừng năm mới với nhóm người Mặc gia, mặc dù không thể cùng Kha Thế Tình, nhưng mà không đáng ngại, ngày Mộc Như Lam kết hôn cả đời mới có một lần như vậy, còn có cơ hội cùng đón năm mới một nhà đoàn viên.
Trong tứ hợp viện tràn ngập vui mừng dù cho không thể bắn pháo hoa.
Những người lớn tuổi một bàn, những người trẻ tuổi một bàn bày ở trong sân, phần lớn những lão gia khác trong tứ hợp viện cũng được con cái ở bên ngoài đón tới chỗ bọn họ cùng đón năm mới, vậy nên người ở đây đều là người trong nhà.
Lục Tử Mạnh ôm chai rượu uống đến đỏ bừng mặt, người vừa ngà say, lá gan cũng lớn thêm, ngồi ở bên người Mặc Khiêm Nhân ôm vai hắn không ngừng nói chuyện, "... Tiểu tử nhà ngươi, anh em cậu còn chưa tiến được đến bước đầu, cậu đã sắp kết hôn, làm người ta ghen tị đó... Tôi… hức ... Vẻ ngoài của tôi cũng không kém cậu bao nhiêu mà! Tại sao từ nhỏ đến lớn những thứ tôi muốn đều bị cậu lấy mất... Có lúc... hức... Thật muốn một phát đập chết cậu..."
Vẻ mặt Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt gắp đồ Mộc Như Lam len lén gắp qua cho hắn trả lại cô, sau đó khoát tay, đẩy tay Lục Tử Mạnh đặt trên vai hắn ra, Lục Tử Mạnh nhất thời không đứng vững, thiếu chút nữa ngã sấp mặt ra đất, cũng may người say rượu rất dính người, còn chưa ngã xuống đã víu được áo Mặc Khiêm Nhân lại bò dậy, tiếp tục dính dính tới làm loạn.
Mặc Vô Ngân tiến lại bên người Mộc Như Lam cười gian nói: "Chị dâu, nếu không phải chúng ta đều biết anh Tử Mạnh thích chị Trừng Tương thì em sẽ nghi ngờ anh ý thầm yêu anh trai em rồi hay không."
Mộc Như Lam đang ăn ngô, nghe vậy liếc liếc nhìn Lục Tử Mạnh quấn Mặc Khiêm Nhân không buông tay, nháy mắt mấy cái, gật đầu, "Ừ, có chút giống thế thật.”
"Đúng vậy phải không!" Mặc Vô Ngân hưng phấn, hai gò má hồng hồng trên mặt, cũng có chút say.
Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm ngoan ngoãn ăn, vì một bàn bên cạnh đều là nhân vật lớn mà có chút căng thẳng, dù sao bọn họ cũng khác Mộc Như Lam, không phải người Kha gia lại cũng không có quan hệ trực tiếp gì với Mặc gia, vì vậy có chút căng thẳng, nhưng mà so với mấy ngày vừa tới đã tốt hơn nhiều.
Mộc Như Lam liếc nhìn nước chanh trước mặt mình, lặng lẽ đưa tay mò tới rượu trước mặt Mặc Khiêm Nhân, đầu ngón tay vừa mới đưa qua, một bàn tay thon dài trắng nón khớp xương cứng cáp đã đưa tới cầm cái ly đi, Mặc Khiêm Nhân nhìn cô, "Không thể uống."
"Em đã mười tám tuổi rồi đó." Mộc Như Lam nói, đã là người trưởng thành rồi, uống rượu say đã không có vấn đề nữa rồi.
Mặc Khiêm Nhân không để ý tới cô, lại gắp thêm đầy đồ ăn vào bát cô. Không biết tửu lượng của Mộc Như Lam như thế nào, không biết sau khi cô say có ăn nói linh tinh hoặc có hành động kì lạ không, hắn tất nhiên sẽ không cho cô uống rượu.
Mộc Như Lam có chút bất đắc dĩ nhìn thức ăn trước mắt, thật hoài nghi Mặc Khiêm Nhân có phải muốn nuôi cô thành heo hay không.
Điện thoại di động trong túi rung lên, Mộc Như Lam cúi đầu liếc nhìn, là một tin nhắn, Mộc Như Lam xem nội dung bức thư, nhất thời giật mình, sau đó lại gần nói thầm với Mặc Khiêm Nhân, Mặc Khiêm Nhân hơi híp mắt, không nói gì.
Mộc Như Lam đứng dậy đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại đi vào, dẫn theo một soái ca một đầu tóc vàng xán lạn, đeo gọng kính bầu dục, nhìn như một thượng lưu phương tây.
"Ồ!" Mặc Vô Ngân nhìn trai đẹp phát ra một tiếng ngạc nhiên, sau đó đột nhiên cảm thấy có chút nhìn quen quen, cố gắng nhìn chăm chú một lát, ánh mắt mở to phản ứng ra, người này không phải là...
Ive lịch thiệp lễ độ chào hỏi với người Mặc gia, được hoan nghênh rồi cười híp mắt gia nhập một bàn với nhóm Mặc Khiêm Nhân, mấy người lớn kia còn tưởng người này là bạn của Mặc Khiêm Nhân hoặc bạn của Mộc Như Lam từ xa tới, làm sao biết đây lại là một biến thái từng nổi danh vang dội! Dĩ nhiên, vì Bạch Đế làm giấy chứng nhận tử vong rất hoàn mỹ, bên Mỹ đã xóa bỏ lệnh truy nã Ive, trong tài liệu chính phủ ở Mỹ hắn đã là người chết.
Dĩ nhiên, Bạch Đế cũng làm cho hắn một chứng minh thư hoàn mỹ, bây giờ hắn là Ive &8226; Smith - một thương nhân đến từ Anh.
Ive rất không sợ chết, nhìn Mặc Khiêm Nhân cười hồn nhiên, hắn ta dĩ nhiên sẽ không sợ, trên tay hắn ta coi như cũng nắm được nhược điểm của Mặc Khiêm Nhân, chỉ một chuyện Mộc Như Lam là biến thái đã đủ để hắn ta phách lối, huống chi hắn ta còn từng cứu Mộc Như Lam và hắn một mạng, thế nào cũng là ân nhân cứu mạng rồi.
Mặc Vô Ngân nhìn hắn từ trên xuống dưới, phát hiện người này đeo kính lại thay đổi khí chất như biến thành người khác, nhưng vẫn là một vẻ sức quyến rũ mười phần là được.
"Ive tại sao cũng tới đây?" Mộc Như Lam lấy cho hắn thêm một cái bát, mỉm cười hỏi, cô không ngờ sẽ gặp lại được Ive ở đây, còn tưởng rằng hắn sẽ giống như Cesar và Hans, hoàn toàn biến mất trong thế giới của cô.
"Thân ái không hoan nghênh tôi sao?" Ive nhìn về phía Mộc Như Lam, đôi mắt màu lam dưới mắt kính hơi cong lên, trông thâm tình say lòng người, mê người như thế, bất cứ một cô gái nào cũng sẽ bị ánh mắt hắn nhìn chăm chú bắt thành tù binh.
"An phận chút." Mộc Như Lam còn chưa nói, Mặc Khiêm Nhân đã vươn tay chụp lên đầu Ive xoa đầu hắn, tất nhiên giữa bàn tay và tóc Ive vẫn lót thêm một cái khăn giấy.
(Noãn: Sao t thấy như kiểu xoa đầu chó kêu nó ngoan ngoãn chút dị? =]]] )
Mặc Khiêm Nhân rất nghiêm túc, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là sóng ngầm mãnh liệt không ngừng, không biết lúc nào sẽ nhấc lên sóng lớn, tên Ive biến thái chết tiệt này lại vẫn mò tới, nơi này chính là Bắc Kinh hội tụ vương giả, vạn nhất có người từng biết Ive &8226; Spasenna, đến lúc đó có lẽ không ổn.
Trên cái thế giới này, có lẽ cũng chỉ có Mặc Khiêm Nhân dám làm ra loại động tác thô lỗ lại vô lễ như vậy với Ive, nhưng mà Ive cũng không tức giận, dù sao lúc ở Coen cũng quen rồi, thế nhưng để Ive cảm thấy nằm mơ cũng không ngờ tới là sẽ có một ngày hắn lại cùng ngồi một bàn ăn cơm với Amon mà hắn ghét nhất.
"Ha ha ... Quả nhiên rất thú vị." Ive vuốt lại tóc, đầu lưỡi hồng hồng liếm đầu chiếc đũa, mập mờ lại quái dị, quả nhiên hắn nên đến bên cạnh tiểu Thiên Sứ và Amon thân ái để chơi, thật là thú vị, tình yêu giữa một người bình thường và một biến thái, đặc biệt người bình thường này còn là Amon, hừmmm...
Bả vai chợt nặng xuống, Ive hơi híp mắt nhìn về phía Lục Tử Mạnh đột nhiên nằm trên bả vai hắn.
Lục Tử Mạnh uống say, mờ mịt nhìn hắn, "Anh là ai?"
Ive cười, không biết nói đùa hay thật: "Tôi có thể ăn hắn không?"
"Anh là chó?" Vẻ mặt Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng.
"?"
"Nếu không sao lại ăn cả 'thứ' này?"
"Phụt!" Mặc Vô Ngân cho rằng Ive và Mặc Khiêm Nhân đang nói đùa, người bình thường sao có thể tùy tiện coi lời Ive nói là thật, nhưng để cô không ngờ tới chính là anh cô đã vậy còn rất không khách khí, giọng điệu kia rõ ràng là coi Lục Tử Mạnh là một đống phân, Ive muốn ăn chính là chó! Thật là độc miệng! Thật may Lục Tử Mạnh đã uống say, bằng không chắc sẽ khóc chết.
Đêm tất niên 30 rất náo nhiệt, một đám người ở trong sân ăn ăn uống uống nói chuyện quên trời đất, sau đó chờ mười hai giờ trôi qua hết một năm, rốt cuộc tàn cuộc.
Bởi vì quá nhiều người, Mặc gia lại không có phòng khách, vậy nên Ive phải chạy tới quán rượu gần đó ngủ, mà Mặc Khiêm Nhân cũng sẽ không giữ một nhân vật nguy hiểm như vậy ở lại nhà.
Ngâm nga bài hát, Ive cũng thờ ơ, đi vào cửa kính xoay tròn của quán rượu, đứng trước thang máy chờ, bên cạnh có một cô gái ngồi trên xe lăn cũng đang chờ thang máy, Ive động mũi ngửi mùi mà chỉ hắn ngửi thấy theo bản năng, sau đó hơi nhíu mày, lúc này hắn mới đưa mắt quan sát cô gái kia, tóc có chút khô héo, hai mu bàn tay đặt trên xe lăn loáng có chút vết thương, Ive thông qua cửa thang máy màu bạc sạch sẽ phản chiếu thấy trên mặt của cô ta cũng có dấu vết có bị bỏng, đặc biệt là chỗ cằm, một mảng lớn vết sẹo ở nơi đó, trông có chút đáng sợ.
Mà đáng sợ hơn là ánh mắt của cô, tràn đầy oán hận, như hận không thể xé người nào đó thành mảnh nhỏ.
Khó trách mùi người khó chịu như vậy.
Hai tay Ive đút vào túi áo trong, dời đi ánh mắt, hắn không có tí xíu khẩu vị nào với mấy sinh vật không ngon ~
Cửa thang máy mở ra, Ive và cô gái kia đi vào, cô gái kia dường như vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của mình, hoặc là nói cừu hận đã che mắt cô gái này không còn biết thưởng thức thế giới sự vật tốt đẹp, cũng chỉ liếc nhìn Ive một cái rồi dời ánh mắt, như chỉ là thấy một người qua đường.
Thang máy đi lên trên.
Điện thoại cô gái kia cầm vang lên, cô vô cảm nghe máy, sau đó trên người tỏa ra mùi làm Ive cảm thấy càng mãnh liệt, cũng không thể không đặt một vài lực chú ý lên trên người cô, nhưng mà rất nhanh Ive lại bị lời của cô hấp dẫn lực chú ý.
"... Hừ, yên tâm đi, chuyện tới nước này tôi còn sợ gì? Chỉ cần có thể kéo nữ nhân kia xuống bục vinh quang, cái gì cũng không quan trọng! ... tôi sẽ chụp lại bộ dáng nữ nhân kia không bình thường..."
Ive khẽ cúi đầu, mắt kính che mấy phần quỷ dị trong đôi mắt lam thâm thúy, hắn nhìn thân hình cô gái kia, khóe môi quỷ dị nhếch mép, lộ ra hàm răng trắng tinh, hình như... Lại có chuyện thú vị sắp xảy ra, quả nhiên đi chuyến này rất chính xác, ha ha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.