Editor: Chan
Beta_er: Noãn
Mộc Như Lam nhìn hắn ta, bờ vai thả lỏng, nụ cười khẽ cong lên nơi khóe môi, “Tôi tưởng anh muốn xem.” Có nghĩa là cô đang hợp tác với hắn ta.
Hạ Miểu liếc nhìn cô không rõ, tư thế vẫn không đổi dựa vào ghế, liên tục tắt rồi bật chiếc bật lửa trên tay, "Sáng sớm hôm nay cô đi theo những sợi tơ kia đi tới nơi chôn cất thi thể phải không?
"Đúng vậy."
"Tại sao cô lại đi theo những sợi tơ đó?"
"Người bình thường thấy vậy cũng sẽ cảm thấy kì lạ không phải sao?" Mộc Như Lam hỏi ngược lại.
"Vậy sao? Theo tôi được biết, loại tơ đó không có màu sắc hơn nữa rất nhỏ, quấn ở trên cây cối nếu như không quan sát kỹ căn bản sẽ không phát hiện, hơn nữa ở trên sợi tơ hoàn toàn không phát hiện dấu vân tay của cô, toàn bộ quãng đường cô không hề chạm vào nó, người bình thường chắc chắn không như vậy đúng chứ? Hay nói cách khác, cô biết rõ công dụng của sợi tơ đó, hơn nữa còn đang cảnh giác điều gì đó... Phải không?" Ánh mắt Hạ Miểu nhìn chằm chằm Mộc Như Lam.
Sắc mặt Mộc Như Lam không thay đổi, mỉm cười nhìn Hạ Miểu, nhịp tim cũng đập chậm hơn một chút.
Gặp phải một đối thủ phiền phức rồi...
"Tôi không muốn chạm vào sợi tơ đó là vì tôi là người ưa sạch nhẹ, không được sao?" Mộc Như Lam bình tĩnh trả lời.
Hạ Miểu nhíu mày, bỏ qua vấn đề này, tiếp tục hỏi: "Nhưng, khi ở sân sau nhà cô cô đã di chuyển mấy chậu hoa Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-khau-vi-qua-nang/903368/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.