Đứng dựa người vào tường, Mặc Khiêm Nhân liếc nhìn cảnh sát điều động lực lượng rồi lại tập trung vào màn hình camera trên diện tích rộng, một mũi tên lạnh lẽo bắn ra từ đôi mắt lạnh nhạt. Hắn đi ra ngoài, bước chân ung dung và đầy tự tin, tựa như quân lâm thiên hạ. Khi nhị thiếu Hoắc gia và cảnh sát lên được đến tầng cao nhất của cao ốc Signor thì ở đó đã chẳng còn ai, chỉ còn một chiếc ly nước ép cà chua chưa uống hết trên chiếc bàn bên cạnh cửa ban công. Chiếc xe màu đen lao vút đi trên đường cái, tiến về cùng ngoại ô hẻo lánh. Thủ đô đã giăng thiên la địa võng, xung quanh thì đầy rẫy camera, hắn nghiễm nhiên đã rơi vào đường cùng, thế nhưng thiếu niên vẫn cố chấp không muốn chịu thua. Đoạn Nghiêu ngồi ở ghế lái đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với thủ hạ, bọn họ chia ra chạy về tám hướng khác nhau, tạm thời thành công gây khó khăn cho cảnh sát. Mộc Như Lam ngồi trên ghế sau, vịn một tay vào cửa xe để tránh lắc lư quá mạnh. Phía sau dường như có ai đó đang đuổi theo, bây giờ đang là giờ cao điểm, phố xá đông nghẹt hoàn toàn không thích hợp làm một đường đua. ++++ Trời đang nắng rất đẹp, nhưng căn hộ khuất dưới bóng những tòa nhà cao tầng thì lại chưa bao giờ hứng nổi một tia sáng. Trong gian phòng âm u, tên thanh niên nửa muốn rời đi nửa muốn ở lại vì không nén nổi tò mò, giống như biết rõ ở đó có thứ gì đấy rất đáng sợ nhưng vẫn hiếu kỳ lại gần để xem đó là thứ gì Hắn chầm chậm tiến lại, nhìn vào ngăn tủ thứ tư, trong đó là… một đôi mắt căng tràn oán hận! Một cô gái khỏa thân không rõ tuổi, tay chân bị tơ trói cố định vào trong tủ, sắc mặt cô ta nhợt nhạt như xác chết, miệng bị khâu lại bởi một sợi dây trong suốt, mái tóc xoăn bù xù, trông qua như một con búp bê rách sinh ra từ một đôi tay non nghề… Tên thanh niên sợ mất mật suýt nữa thì mềm chân ngã luôn, cổ họng hắn như bị thứ gì đó chặn ngang không cho phát ra tiếng, cuối cùng, hắn quay người lảo đảo chạy ra ngoài — có ma! Bạch Tố Tình cứ nghĩ người tới là Mộc Như Lam, nào ngờ đó lại là một chàng trai xa lạ. Sau vài giây sửng sốt, cô ta giãy giụa kịch liệt, đôi mắt đỏ kè trừng to, có điều giãy mấy cũng vô ích, bởi làm vậy chỉ khiến sợi tơ hằn sâu vào thịt hơn mà thôi. Với cái miệng đã bị khâu, cô ta chỉ có thể phì phò tiếng kêu cứu bằng lỗ mũi, ánh mắt đầy hy vọng, cứu… Cứu tôi với! Tên thanh niên lảo đảo chạy ra khỏi phòng, vừa hay đụng phải đám đồng bọn đã kiểm tra xong đang định đi tìm hắn, thấy mặt hắn trắng bệch, bọn họ hết cả hồn, “Mày gặp ma hay sao thế?” Hắn cuống quít gật đầu, “Có ma! Chạy nhanh đi! Chỗ này thật sự có ma!” “Ê! Mày nói hươu nói vượn cái gì đấy?!” Có người bắt đầu thấy hơi rợn. “Tao không nói hưu nói vượn! Tao không muốn ở đây nữa! Có ma…” Nói đoạn hắn đẩy họ ra rồi lao xuống cầu thang, hắn không muốn ở trong này, hãi chết mất, cái ánh mắt hận thù đó chỉ có oán quỷ mới có! “Mẹ kiếp! Ớn quá!” Những người còn lại, bao gồm cả gã đàn ông từng mạnh miệng rằng trên đời không có ma, cũng kinh sợ không kém. Bọn họ nhìn nhau, quyết định vứt điếu thuốc chạy xuống, thà tin là có còn hơn không! Không việc gì phải mạo hiểm chỉ vì hai đứa con gái! Tiền lúc nào kiếm cũng được nhưng mạng thì chỉ có một cái thôi! Có khi chính tụi nó cũng đã bị ma bắt nên mới không thấy đi ra! Điếu thuốc mới cháy một nửa rớt xuống đất cách cánh cửa vài cm, vốn nó phải tắt ngấm vì bầu không khí ẩm ướt nhưng run rủi thế nào lại có một tờ giấy vụn bị gió thổi ra từ cánh cửa khác, nó trùm lên điếu thuốc, chẳng bao lâu sau, một luồng khói bốc lên, mặt giấy biến đen chào đón một ngọn lửa… ++++ Chiếc xe màu đen tiến vào vùng ngoại ô, hai bên là hai hàng cây bạch hoa thẳng tắp, con đường nhựa như kéo dài vô tận, một chiếc xe chặn ngang giữa đường, một người nam nhân đứng trước đó, ánh mắt sắc bén dù cách rất xa khoảng cách nhưng vẫn khiến người ta run sợ. Đoạn Nghiêu lạnh lùng nhìn hắn, tốc độ xe chẳng những không có giảm mà ngược lại còn nhanh hơn như muốn hất văng kẻ chặn đường. Hắn ghét cái cảm giác này, cái cảm giác bất lực khi mỗi nước đi đều bị hắn ta nhìn thấu, cái cảm giác không thể cướp Mộc Như Lam khỏi hắn ta, thật chẳng khác gì lăng trì… Nếu cứ chạy thế này thì sẽ tông chết được hắn ta đúng không? Đúng, cách này rất hay, Mộc Chấn Dương đi đời rồi, Kha Uyển Tình và hai anh em kia thì đã nằm trong khống chế, vậy cuối cùng chỉ còn tên Mặc Khiêm Nhân phá đám này thôi… Tông chết hắn ta… Đi chết đi! Đôi mắt đào tỏ rõ sát ý, bàn tay cầm lái siết chặt đến nỗi hằn khớp xương, hắn đạp mạnh chân ga. Nhìn chiếc xe đang lao về phía mình, Mặc Khiêm Nhân vẫn đứng yên không nhúc nhích. Mộc Như Lam chợt lên tiếng, “A Nghiêu, đừng.” Két—! Rầm! Tiếng phanh rít lên chói tai cùng tiếng va đập chát chúa. Cách Mặc Khiêm Nhân chưa tới 2m, chiếc xe màu đen tông vào một gốc bạch hoa, mặt đường in dấu ma sát bốc khói do thắng gấp và chuyển hướng đột ngột, đầu xe lõm một miếng to xì xèo khói trắng. Mặc Khiêm Nhân nhanh chóng chạy lại mở cửa sau. Mộc Như Lam đụng đầu vào lưng ghế trước nên bị choáng tạm thời. Mặc Khiêm Nhân nhoài người vào tháo dây an toàn rồi bế cô ra. Mùi hương thanh mát quen thuộc làm Mộc Như Lam tỉnh táo lại, “Khiêm Nhân…” “Ừ.” “Gọi xe cứu thương…” “Anh gọi rồi.” Quả nhiên mấy phút sau xe cứu thương đã đến, kèm theo vài chiếc xe cảnh sát chở các thiếu gia Hoắc gia tới xem kịch vui. Đoạn Nghiêu được đưa ra khỏi xe, phần xe lõm xuống đã kẹp chặt chân hắn, đầu hắn chảy máu, sắc mặt tái nhợt, nhìn vào mà tan nát cõi lòng. Hắn được đặt lên cáng, nhân viên bệnh viện nâng cáng chuẩn bị đưa hắn lên xe. Hắn vẫn còn một chút ý thức, mắt nhìn quanh quất như đang kiếm tìm ai đó, thấy Mộc Như Lam tựa vào lòng Mặc Khiêm Nhân cách đó không xa, hắn giật giật ngón tay, nhưng chung quy không đủ sức nâng lên. Cuối cùng ánh mắt hắn vẫn không thể chạm tới Mộc Như Lam, cũng như hắn không thể chạm tới mặt trời. Hắn ngâm trái tim trong nước muối lạnh băng, mặc cho vết thương rách toạc, đau đớn đến tận linh hồn. Đã làm biết bao nhiêu chuyện mà kết quả lại chẳng khác gì trò phá phách của một đứa con nít: chẳng làm được gì ngoài gây phiền cho người lớn. Thế nhưng dù có biết trước kết quả thì hắn cũng vẫn sẽ làm. Đoạn Ngọc nói đúng, từ sau khi Mộc Như Lam cứu hắn, hắn đã hóa điên rồi. Muốn ôm lấy mặt trời mà quên mất sức nóng của nó có thể làm mình tổn thương, nhưng dù vậy, hắn thà hóa thành tro còn hơn là buông tay. Con người là một sinh vật rất dễ nảy lòng tham, đã biết đến ấm áp rồi, hắn không bao giờ muốn trở lại căn nhà lạnh lẽo đó nữa. Đoạn Nghiêu nhắm mắt lại, chỉ muốn chết quách cho xong, khóe mắt có thứ gì đó chảy xuống để rồi được một ngón tay lau đi, bàn tay ấm áp mềm mại cầm lấy tay hắn, cô thở dài như đang nói: Thật bó tay với cậu. Bệnh viện thủ đô. Trên hành lang lặng ngắt chỉ có Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân. Mặc Khiêm Nhân nghĩ mình cần phải làm rõ một chuyện. Vì thế bác sĩ tâm lý và bệnh nhân tâm thần kiêm vị hôn thê lần đầu đối mặt trao đổi. “Em thấy mình phải có ý thức trách nhiệm với cậu ta sau khi cứu cậu ta? Vì sao? Không ai cần ai phụ trách tương lai của mình cả.” Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam hỏi, chất giọng trong trẻo mà lạnh lùng xua đi căng thẳng, và cũng khiến người nghe không thể nào xao nhãng. Con người có cảm xúc như vậy là bình thường, nhưng nếu người đó là Mộc Như Lam thì không, hoàn toàn không bình thường chút nào. “Bởi vì cậu ấy… Vốn không có tương lai…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]