Chương trước
Chương sau
Trường trung học Quan Hoàng là trường quý tộc ở Hồng Kông, tiếng tăm và độ xa xỉ của nó tuy không bằng ba đại học viện quý tộc trong nước nhưng nhìn chung vẫn rất nổi bật.
Vì hôm nay trường tổ chức họp phụ huynh nên mọi người được vào cổng tự do. Mộc Như Lam đeo ba lô bước chầm chậm trên con đường đá cuội với nụ cười trên môi, cặp mắt xinh đẹp vẽ nên hai vầng trăng khuyết. Cô rất thích trường học, nơi đây không có tiếng xe cộ inh ỏi, không có tranh đoạt tàn khốc vì tư lợi, tuy trẻ con bướng bỉnh có đôi khi thật khó ưa nhưng vẫn dễ chịu hơn ngoài xã hội nhiều lắm.
Xung quanh vắng lặng không một bóng người, xem ra buổi họp phụ huynh sắp bắt đầu rồi, chúng học sinh đều đã tụ tập đông đủ trong các dãy phòng học.
Mộc Như Lam đến đây là để tìm vị đại diện Hoắc gia tên Đổng Kỳ kia, hắn tới Hồng Kông không phải vì công việc nên muốn gặp hắn mà không hẹn trước thì chỉ còn cách chủ động đi tìm. Hôm trước cô nghe nói Đổng Kỳ định đến trường Quan Hoàng, hình như ở đó có một vị tiểu thiếu gia Hoắc gia đang theo học, vì vậy cô đoán mục đích của hắn là đi họp cho cậu ta.
Hoắc Cẩn Phong, mười lăm tuổi, lớp số ba năm một cao trung, là cháu út của Hoắc lão gia.
Mộc Như Lam đang định rời vườn hoa để qua dãy phòng năm một thì bỗng có thứ gì đó rơi tí tách lên đầu, cô giật mình đưa tay lên sờ thử, cảm giác ươn ướt, mùi vị tanh tanh. Nhìn ngón tay dính đầy máu đỏ, Mộc Như Lam ngẩng đầu trông lên.
Dãy phòng sáu tầng được trang hoàng bằng gạch men trắng sáng, mặt tường trống trơn không một dấu vết.
Thu tầm mắt về, Mộc Như Lam lấy khăn tay lau sạch vết máu trên ngón tay rồi tiếp tục tiến về trước như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lớp số ba năm một cao trung.
Giáo viên đứng trên bục giảng, mỗi bàn học bên dưới đi kèm với hai chiếc ghế dựa, một cho phụ huynh và một cho học sinh, thứ tự được sắp xếp theo danh sách học sinh.
Tên của Kha Vãn Nhu nằm đầu danh sách nên cô ta phải ngồi lẻ loi trên bàn đầu – nơi mà tất cả mọi người đều nhìn thấy. Kha Kim Lan và Hùng Lệ Lệ thì vừa hay ngồi ngay giữa phòng, mặt mũi kiêu kỳ như thể mình là kẻ nổi bật nhất nơi này.
Hoắc Cẩn Phong chiếm giữ vị trí cuối cùng, cậu ta và Đổng Kỳ ngồi lui trong góc nhưng cũng không vì thế mà trở nên mờ nhạt, trái lại còn có rất nhiều người quay đầu nhìn bọn họ, và đa số đều là phụ nữ. Một chàng trai trẻ đang ngồi ngay đó, hơn nữa còn là một chàng trai trẻ đẹp giàu có, ai mà không chú ý cho được?
Giáo viên chủ nhiệm phát biểu vài câu linh tinh rồi bắt đầu nhận xét ưu khuyết của từng học sinh, vừa vào đã kẹt ngay ở Kha Vãn Nhu, sắc mặt bà ta trầm xuống, “Em Vãn Nhu, phụ huynh của em lại không tới nữa hả?” Bà ta chủ nhiệm lớp này từ hồi sơ trung nên đương nhiên đếm được đây đã là lần thứ mấy phụ huynh của Kha Vãn Nhu vắng mặt. Ở Quan Hoàng này, gia thế thân phận mới là yếu tố hàng đầu, thành tích chỉ đóng vai phụ mà thôi, vì vậy khi biết Kha Vãn Nhu mang họ Kha nhưng lại là thành phần thấp cổ bé họng, giáo viên chủ nhiệm cũng không còn coi trọng cô ta nữa.
Kha Vãn Nhu cúi gằm mặt, lắc đầu, trông qua đáng thương vô cùng.
Kha Kim Lan thấy vậy thì cười giễu cợt, “Tất nhiên là không rồi, mẹ nó mà tới thì mẹ con tôi biết giấu mặt vào đâu?”
Hùng Lệ Lệ ném cho Kha Vãn Nhu một cái nhìn khinh khỉnh rất ra dáng bà chủ, cứ như thể Ngả Bảo Trân sẽ làm mất hết thể diện của mẹ con bà ta vậy.
Kha Vãn Nhu cắn môi, hai tay lặng lẽ siết chặt, khốn kiếp, rõ ràng cùng là cháu của vợ lẽ, Kha Kim Lan lấy tư cách gì mà dám nói cô ta như thế? Ả lấy tư cách gì mà dám tự xưng mình là công chúa?
Ghế ngối bỗng bị đá nhẹ một cái, Kha Vãn Nhu quay đầu nhìn em trai, trong mắt xẹt qua một tia u ám, cô ta vẫn nên im lặng thì hơn, mọi người trong trường đều cho rằng Kha Kim Lan thực sự là công chúa Kha gia, bây giờ cô ta vạch mặt ả cũng chưa chắc có ai tin, vả lại ả nhất định sẽ trả đũa…
Kha Vãn Nhu lướt mắt về phía cửa sổ, tình cờ nhìn thấy bóng dáng nọ, cô ta kinh hỉ ngắt lời giáo viên chủ nhiệm, “Người thay mẹ em đi họp đã tới rồi!”
Sự chú ý của mọi người lập tức bị Kha Vãn Nhu hấp dẫn, giáo viên chủ nhiệm cau mày nhìn ra, đúng là có một người mặc áo trắng đang đứng ngoài nhìn vào lớp bọn họ.
“Chị ấy mới lần đầu đến đây, chắc là bị lạc đường!” Kha Vãn Nhu mừng quýnh, Mộc Như Lam đã đến, để xem Kha Kim Lan với Hùng Lệ Lệ còn kiêu ngạo nổi nữa không!
Giáo viên chủ nhiệm thấy thân thế Kha Vãn Nhu tầm thường như vậy thì chắc người thay mẹ cô ta đi họp cũng chẳng có gì cao sang, trong lòng bà ta muốn mặc kệ nhưng lại ngại phụ huynh đang ngồi đây, không nên tính toán chi li quá, vì vậy đành đi ra mời Mộc Như Lam vào.
Mộc Như Lam đang định đứng chờ cho họ họp xong thì bỗng thấy một người lạ đi ra ngoắc tay với mình. Hơi nhướng mày nghi hoặc, cô chậm rãi bước về phía bà ta.
Lúc này bà chủ nhiệm mới nhận ra đây là một cô gái rất trẻ, trông không lớn hơn học sinh của bà ta là bao. Các học sinh phụ huynh ngồi trong lớp đều bị Mộc Như Lam thu hút, sắc mặt mẹ con Kha Kim Lan cũng thay đổi ngay khi thấy cô.
“Chết tiệt! Anh làm trò gì thế?” Hoắc Cẩn Phong đứng dậy lau bớt mấy giọt nước chưa kịp thấm vào vải, miệng rít lên tức giận vì khi không bị đổ nước ướt cả đũng quần.
Đổng Kỳ vội vàng cầm chắc lại chai nước, đôi mắt lạnh sau lớp kính hốt hoảng nhìn về phía cô gái đứng nơi cửa lớp, là cô ấy…
“Cháu là gì của Kha Vãn Nhu?” Bà chủ nhiệm quan sát Mộc Như Lam một hồi, chần chừ không dám không nể nang.
Mộc Như Lam nhìn vẻ khẩn cầu của Kha Vãn Nhu, sau đó lại nhìn ánh mắt cảnh giác của Kha Kim Lan và Hùng Lệ Lệ, nụ cười trên môi thoáng phai nhạt, đúng là nói như nước đổ đầu vịt, xem ra với lũ phiền phức này thì nói suông chẳng bằng làm thật.
Cô mỉm cười chìa tay, “Cháu là chị họ của Kha Vãn Nhu và Kha Kim Lan, nghe nói hôm nay họp phụ huynh nên cháu rảnh rỗi đến xem một chút.”
Nghe vậy, Kha Vãn Nhu có hơi không vui, cô ta nhờ Mộc Như Lam đến đây là để dằn mặt Kha Kim Lan, vậy mà bây giờ chị ta lại lôi cả Kha Kim Lan vào lưới quan hệ, như thế thì làm sao cô ta đạt được mục đích?
Giáo viên chủ nhiệm theo phản xạ nhìn sang mẹ con Hùng Lệ Lệ. Hùng Lệ Lệ liền đứng dậy nói ân cần, “Lam Lam, cháu đến đã lâu chưa?” Thay vì để mọi người biết Mộc Như Lam mới thực sự là công chúa Kha gia thì chẳng bằng nịnh nọt cô ngay từ đầu, ai mà ngờ công chúa của Kha gia lại là một họ hàng xa cơ chứ? Kha gia giữ khá kín chuyện nội bộ, bên đại lục còn có vài người biết Mộc Như Lam là công chúa Kha gia chứ bên Hồng Kông thì không được vậy.
Giáo viên chủ nhiệm thấy Hùng Lệ Lệ như vậy thì cũng đon đả mời Mộc Như Lam ngồi vào chỗ. Mộc Như Lam thuận thế ngồi xuống, ánh mắt thoáng quét qua người đàn ông nơi góc phòng, khóe môi khẽ cong lên.
Vì thái độ của Hùng Lệ Lệ, sự chú ý của mọi người đổ dồn cả vào Mộc Như Lam. Kết quả mà Kha Vãn Nhu muốn thấy hoàn toàn không xảy ra, Mộc Như Lam không hề giúp cô ta xả giận, không hề vạch mặt Kha Kim Lan, không hề khiến mẹ con Kha Kim Lan nhục nhã, cô chỉ lặng lẽ ngồi trên hàng đầu tiên trong khi mọi người quan sát cô bằng những ánh mắt tôn trọng. Cảnh tượng này làm Kha Vãn Nhu thấy thật tự ti, và sau tự ti chính là ghen tị.
Vì cớ gì cùng là con cháu Kha gia mà lại một người trên trời một người dưới đất? Nghe nói Mộc Như Lam nhờ gửi một tấm thiệp nên mới được lão gia chú ý, nhưng hồi nhỏ cô ta cũng đã làm đủ chuyện để lấy lòng lão gia cơ mà, vì sao không hiệu quả được như chị ta?
Nắm tay giấu dưới bàn lại siết chặt hơn, Mộc Như Lam càng được yêu quý, cô ta càng cảm thấy khó chịu.
Mộc Như Lam cũng không quan tâm người ngồi cạnh nghĩ gì, cô tập trung vào những lời nhận xét của giáo viên chủ nhiệm, thỉnh thoảng lại nhếch môi cười mỉm khi nghe thấy thứ gì đó thú vị. Vài tia nắng nhạt ương ngạnh băng qua hành lang, đậu lên bờ vai cô gái đang tựa vào tường, cả người Mộc Như Lam như sáng lên chói ngời, cô chỉ ngồi yên ở đó, nhưng tuyệt nhiên không ai dứt mắt ra được.
Hoắc Cẩn Phong ôm ngực nhìn Mộc Như Lam không rời, “Thôi rồi, em bị trúng sét tình của cô ấy rồi, ông nội sẽ đánh chết em mất!” Vị tiểu thư kia là người Kha gia a!
Đổng Kỳ cau mày, hắn cũng không ngờ thiên sứ trong tấm hình trên bàn làm việc của hắn lại là người Kha gia.
Họp khoảng hai tiếng rưỡi là xong, mọi người lục tục rời phòng, Mộc Như Lam từ chối lời mời đi ăn trưa của Hùng Lệ Lệ rồi tiến về phía Đổng Kỳ và Hoắc Cẩn Phong.
“Đổng Kỳ tiên sinh?” Dừng chân trước Hoắc Cẩn Phong, Mộc Như Lam nói với Đổng Kỳ – người đang bị Hoắc Cẩn Phong đứng chắn trước mặt.
Đổng Kỳ nhìn cô gái trong bức ảnh mà mình đã ngắm đến mức quen thuộc, bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh, trái tim của hắn từ từ thổn thức như đang chờ mong một điều gì đó, cảm xúc lạ lẫm này khiến hắn không khỏi tò mò.
“Tôi đây. Có chuyện gì không?”
Mộc Như Lam cười, “Biết là hơi mạo muội, nhưng tôi vẫn muốn mời Đổng tiên sinh một bữa cơm trưa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.