Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau.
Học sinh năm nhất mang theo hành lý đến tập hợp tại học viện Lưu Tư Lan, lên xe buýt, đi đến sân bay, máy bay đã chờ sẵn ở phi trường.
Nhìn xe chở Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đi khuất, Mộc Như Lam mới cùng trở về ban với mấy người Mễ Na, không có học sinh năm nhất, đối với học sinh năm ba cũng không bị ảnh hưởng gì, trước đây vốn địa điểm lớp học cũng không ở gần nhau, còn lúc ăn cơm trưa, cũng chỉ ít đi vài người mà thôi.
Người bên này bình yên, mà ở phía bên kia đại dương xa xôi bầu trời bị bóng tối bao phủ, mọi người đều bận rộn.
Bang California nước Mỹ, gọi tắt là California.
Bệnh viện tâm thần Coen gần thành phố nhất có hệ thống trang thiết bị chữa bệnh hiện đại tiên tiến, trong màn đêm, một chiếc xe cảnh sát hộ tống một chiếc xe khác tới đó, trong gió rét, chiếc xe kia dừng lại trước cửa bệnh viện, cửa xe mở ra, một cảnh sát ngồi phía sau xe lôi một chiếc xe đẩy ra, người trên xe đẩy bị trói chặt, lộ ra mái tóc vàng, hai con ngươi xanh lam sâu thẳm linh hoạt, ồ, là Ive.
Chiếc xe đẩy được đặt xuống đường, để lộ ra sự đối đãi với Ive, hắn ta bị trói ở trên xe, bằng một cái dây lưng hẹp dài chắc chắn, trói hắn vào chiếc xe, thậm chí ngay cả miệng cũng có thiết bị thông khí đặc biệt bịt lại, hắn không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, cũng không thể tự do nói chuyện, chặt chẽ cẩn thận như đối xử với một sinh vật vô cùng nguy hiểm.
Mà trên thực tế, đây đúng là một sinh vật vô cùng nguy hiểm, được gọi là tội phạm biến thái có IQ cao.
Theo sau có vài cảnh sát đẩy hắn ta vào bệnh viện.
Đang ở trong phòng bệnh tầng ba Đổng Tứ Hiên nhìn xuống cảnh tượng phía dưới hết sức kinh ngạc nói với người đại diện Tang Tranh: “Hả, có phải đây là lý do vì sao chúng ta đến mua thuốc lại bị yêu cầu ở trong phòng không được phép ra ngoài? Làm sao vậy? Đó là tội phạm nhưng sao lại bị trói chặt nghiêm ngặt như vậy?”
Los Angeles cách nơi này khôngquáxa, Đổng Tứ Hiên và Tang Tranh chờ lễ trao giải Oscar diễn ra, trong thời gian chờ đợiquánhàm chán nên đi chơi, kết quả lại bị cảm mạo phải đến đây mua thuốc, không ngờ vẫn chưa mua được thuốc, lại đột nhiên bị yêu cầu ở trong phòng một thời gian ngắn không thể đi ra - bệnh nhân ở các phòng bệnh khác cũng như vậy.
“Ai biết.” Tang Tranh ngồi ở trên ghế xem lịch trình năm tới của Đổng Tứ Hiên, đối với đề tài này không có chút hứng thú, “Cậu tốt nhất nên lên trên giường nằm một chút, khó có được chút thời gian rảnh.”
“À, như vậy thì… Hả?” Đổng Tứ Hiên vừa định đi ngủ, lại bị người dưới lầu hấp dẫn.
Mặc Khiêm Nhân bước ra từ một xe cảnh sát hộ tống, chiếc áo khoác ngoài màu đen khoác bên ngoài bộ tây trang màu đen, gió lạnh vờn quanh người hắn, hắn hờ hững quét mắt nhìn đám cảnh sát vũ trang đầy đủ canh giữ trước bệnh viện, mặt không biểu tình đi vào bệnh viện.
Hắn cũng không muốn tới, nhưng mà không thể chịu nổi Smith và cục trưởng Cục điều tra Liên Bang cầu xin, miễn cưỡng đến xem xem Ive có suy nghĩ bỏ chạy hay không, vì thế chuyến đi vôvịnày khiến tâm tình của hắn hết sức không vui, nếu Ive chạy trốn không thành mà còn bị rơi vào trong tay hắn, thì đoán chừng sẽ chết vô cùng thảm.
Mặc Khiêm Nhân đi vào trong bệnh viện, Đổng Tứ Hiên nhìn thấy bóng người đi khuất, trên mặt có chút kinh ngạc, người này… hình như là bạn trai của Mộc Như Lam? Bởi vì Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đều có khí chất hết sức riêng biệt, nên dù Đổng Tứ Hiên chỉ mới gặp Mặc Khiêm Nhân có một lần ở học viện Lưu Tư Lan, song vẫn nhớ rõ, nhưng mà lúc này do trang phục của Mặc Khiêm Nhân cộng thêm góc độ nhìn từ trên xuống của Đổng Tứ Hiên, cho nên hắn ta có chút băn khoăn đó có phải cùng một người hay không.
Đi cùng theo xe cảnh sát, thoạt nhìn những cảnh sát này rất kính trọng hắn, xem ra là một người rất lợi hại… Là cùng một người sao?
“A Hiên, cậu làm gì vậy? Đi ngủ mau lên.” Tang Tranh lên tiếng, có một chút thời gian rảnh mà không ngủ, không phải là đầu bị choáng váng rồi chứ?
“… Được rồi, anh thực đúng là bà quảngia.” Khóe miệng Đổng Tứ Hiên tươi cười, hắn đi đến bên giường đặt mông ngồi xuống, hơi hơi nghiêng đầu, mặc kệ nó, có phải bạn trai của Mộc Như Lam hay không cũng chẳng liên gì tới hắn, dù sao chỉ cần biết Mộc Như Lam có bạn trai là được rồi, bạn trai của Mộc Như Lam còn là một người lợi hại, như vậy rất tốt, nếu Đổng Kì có gặp Mộc Như Lam, cũng sẽ không giống như thuốc súng bén lửa mà không thể cứu vãn.
Ân oán giữa Khagiavà Hoắcgiađã tích tụ từ lâu, vĩnh viễn cũng không thể hóa giải được.
Ive bị đẩy mạnh vào trong trong thang máy, tới tầng bốn vào trong một phòng giải phẫu, ngoài phòng giải phẫu có không ít cảnh sát cầm súng, toàn bộ các phòng bệnh trong bệnh viện đều bị yêu cầu đóng cửa, các bệnh nhân và y tá bác sĩ đều không được phép ra ngoài, Ive được cách ly một cách an toàn, đề phòng xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Tròng phòng giải phẫu con gái của nghị viên Saville đã nằm ở bên trong, camera theo dõi ba trăm sáu mươi độ không có lấy một góc chết, cùng với vài bác sĩ có thuật phòng thân trợ giúp, còn có cảnh sát canh giữ trong góc phòng, đúng là có mọc cánh cũng khó mà thoát.
Đôi mắt màu lam của Ive đảo qua một vòng trong phòng mổ, sau đó dừng ở một loạt dụng cụ phẫu thuật, đặc biệt là con dao sáng loáng kia, cuối cùng mới dừng lại trên người bệnh nhân. Đó là một cô bé khoảng mười ba mười bốn tuổi, lúc này nằm im trên bàn mổ tựa như đang ngủ, giấc ngủ yên bình.
Đôi mắt Ive hơi híp lại, trong lòng tán thưởng, ồ, thật sự là một cô bé đáng yêu, thoạt nhìn đúng là yếu ớt, cũng không biết có ngọt như trong tưởng tượng của mình hay không, chậc chậc, thật sự muốn nếm thử một ngụm, chỉ tiếc rằng dường như bệnh nhân này không thích hợp để ăn…
“Thành thật một chút.” Viên cảnh sát da đen có khuôn mặt nghiêm túc nói cảnh cáo Ive, sau đó hơi thận trọng và cảnh giác cởi bỏ trói buộc trên người Ive.
Vài người cảnh sát xung quanh cầm súng nhắm vào Ive, bắp thịt căng cứng, tư thế chỉ cần hắn ta có bất cứ hành vi bất thường gì, sẽ bị bắn vỡ đầu ngay lập tức.
“Hey hey, bình tĩnh nào, tôi không muốn vì bị chĩa súng vào mà gây ra bất cứ sai sót gì trong lúc phẫu thuật, đó tuyệt đối là sỉ nhục đối với tôi đây.” Ive giật giật cánh tay không thoải mái vì bị tróiquálâu, tươi cười với vẻ chân thành nói với cảnh sát, nụ cười kia rất có tác dụng, dường như có chút làm yên lòng những cảnh sát vẫn đang trong trạng thái thần kinh căng thẳng.
Ive được tự do cũng không làm gì khác, hắn thành thành thật thật khử trùng, mặc áo blouse trắng vào, đeokhẩutrang, như một bác sĩ chuyên nghiệp bắt đầu tiến hành ca phẫu thuật.
Phòng giám sát bên trong phòng phẫu thuật tại tầng sáu, có nghị viên Saville, thư ký của bà, cảnh sát bảo vệ bà còn có Mặc Khiêm Nhân và vài bác sĩ có uy tín quan sát diễn biến liên tục trên màn hình lớn, phát sóng trực tiếp kỳ tích bác sĩ thiên tài biến thái phẫu thuật cho cô gái mắc bệnh nan y.
Các bác sĩ học hỏi tay nghề phẫu thuật uy tín của Ive, một số khác thì nhìn chằm chằm vào động tác của Ive, sợ hắn ta âm thầm cắt bỏ tử cung của cô bé hay là kết thúc sự sống của cô. Mặc Khiêm Nhân không hề chú ý đến Ive bệnh hoạn, tầm mắt của hắn dừng ở khoảng không vô định, dường như đang trầm tư điều gì.
Thời gian chầm chậm trôi qua, bóng đêm càng thêm đậm, sương mù quanh bệnh viện vẫn không tản ra làm cho nhóm cảnh sát cảm thấy trước mắt có một màn sương mù mỏng manh, bởi vì lạnh nên cơ thể có chút cứng ngắc, dù sao cũng đã đứng mấy giờ đồng hồ rồi.
Đôi mắt lam của Ive chuyên chú nhìn vào con dao giải phẫu trên tay mình, cái nhìn bình tĩnh, động tác chuẩn xác không hề sai lệch, trên trán cũng không có giọt mồ hôi nào. Nếu như lúc này tại đây có một cái máy chụp ảnh cộng hưởng từ hạt nhân, vậy thì mọi người có thể thấy được hình ảnh bộ não của hắn không khác gì một không gian tối tăm, không có hạch hạnh nhân* và cả mạng lưới não bộ** liên quan tới dẫn truyền xung thần kinh phát sáng, lóe lên như ánh sáng nhấp nháy ở máy đánh bạc.
*Hạch hạnh nhân (amygdala): là hạch thần kinh hình hạt hạnh nhân (almond) nằm ở tâm não và là nơi xử lý các yếu tố gây cảm xúc, có vai trò quan trọng đối với khả năng giao tiếp xã hội của con người.
**Mạng lưới não bộ (brain circuits): là một sơ đồ kết nối giữa các tế bào thần kinh nhằm truyền và xử lý thông tin trong não bộ. Mạng lưới não bộ được mô hình hóa bằng hình ảnh truyền thông tin dưới dạng các xung thần kinh, được biểu diễn bởi các đường lóe sáng mỗi khi đi qua một cầu nối giữa các tế bào tk trong mạng lưới não bộ.
(Ta có thể hiểu là: tác giả mô tả bộ não của Ive vìquábiến thái tối tăm nên không thấy rõ được sự chuyển động của xung thần kinh dưới dạng ánh sáng khi nối các vùng khác của bộ não với vùng hạch hạnh nhân – nơi hình thành cảm xúc. Túm cái váy lại làIve không có cảm xúcđó các gái)
Đây là điều mà tất cả bệnh nhân tâm thần đều có, bọn họ thiếu đi năng lực thấu cảm, đối với cô gái mà hắn ta đang phẫu thuật, Ive lạnh lùng tựa như một cái máy, thực hiện hoàn hảo mỗi một mệnh lệnh nhận được, hoàn toàn không cần biết đối phương sống hay chết.
Năm giờ sau, mũi kim cuối cùng hạ xuống, ca phẫu thuật kết thúc hoàn mỹ, bệnh nhân sống sót và ổn định, vẻ mặt các bác sĩ có uy tín ngồi theo dõi vừa rung động vừa hưng phấn, coi như học được buổi học có ý nghĩa nhất.
Dường như nghị sĩ Saville và những người khác được thả lỏng trong giây lát, ngay cả những người trong phòng phẫu thuật cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo lại lập tức cảnh giác, bọn họ đều từng được dạy rằng, lúc anh nới lỏng cảnh giác, là lúc kẻ thù có thể phản kích.
“Bỏ dao trên tay anh xuống, đi sang bên này!”Vịcảnh sát da đen cầm súng đứng cạnh cái xe đẩy bên cạnh cửa nói với Ive.
Ive cười lịch lãm, buông con dao trên tay xuống, tháo găng tay và chiếc áo blouse bên ngoài ra, từ từ đi tới.
Ive ngoan ngoãn nằm trên xe đẩy, từ đầu đến chân đều bị chế trụ một lần nữa, trong lúc đó vẫn duy trì hình tượng thân sĩ nở nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn không có. . . chút nào không ổn, thẳng đến lúc lấykhẩutrang che lại miệng của Ive mọi người mới hoàn toàn thả lỏng, mọi việc tiếp theo đều được giao cho bác sĩ ở đây, cảnh sát đưa Ive xuống dưới lầu.
Nghị viên Saville thấy vậy không khỏi nhìn Mặc Khiêm Nhân mang theo chút trào phúng, “Xem ra tờ giấy bảo lãnh là đồ bỏ đi rồi, viện trưởng Amon.”
Thư ký cũng cười nhạo nhìn Mặc Khiêm Nhân, cứ như đang nhìn một người một người vừa ngu xuẩn nhưng vừa tự đại, nhưng mà khi tầm mắt Mặc Khiêm Nhân lướt qua, bèn vội vàng cúi xuống né tránh tầm mắt của hắn, không dám nhìn thẳng.
Mặc Khiêm Nhân không nói chuyện, chỉ quan sát bên trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ đang xử lý những việc còn lại, tầm mắt hắn dừng lại trên khay đựng dao giải phẫu, dao giải phẫu cái kẹp đợi chút, một cái cũng không thiếu, gần như không bị động tay động chân, nhưng mà...
Đột nhiên chú ý tới cái gì, đôi mắt vừa chuyển, bỗng chạy ra khỏi phòng giám sát ngay lập tức.
Lúc này, Ive đã đi tới tầng một, bị đẩy lên một xe cảnh sát phía trước, cảnh sát đặt hắn ta nằm ở ghế sau, bọn họ muốn đưa hắn ta đến vùng phụ cận trước để giải quyết việc giam giữ, ngày mai sẽ đưa hắn ta đến nhà giam ở trên đảo nhỏ.
Mấy chiếc xe cảnh sát từng chiếc lần lượt chạy đi, thời điểm Mặc Khiêm Nhân xuống đến nơi chỉ còn thấy ánh đèn sau xe lóe lên từ chiếc xe chạy cuối cùng.
Mặc Khiêm Nhân nhíu mày lại, nhìn chiếc xe bên cạnh, thì phát hiện viên cảnh sát lái xe đã chạy đi toilet sau khi hoàn thành nhiệm vụ, không thấy có chìa khóa xe, lúc này đã gần rạng sáng, hoàn toàn không thể gọi xe ở nơi này, hắn lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Đây là số điện thoại của cảnh sát địa phương.
“Lập tức liên lạc với cảnh sát áp giải Ive Spranise, tôi muốn các người nhằm vào hai đùi và bả vai của hắn...”
Ive đã lấy trộm kim khâu vết thương! Vật này nhỏ như vậy, tùy tiện giấu ở đâu cũng được, nếu nó ở trong tay người có chủ đích, thì sẽ mang lại tác dụng cực kỳ lớn.
Bên kia cảnh sát áp giải phạm nhân nhận được mệnh lệnh, mắt nhìn Ive ngoan ngoãn nằm ở phía sau, chỉ cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, viên cảnh sát ngồi ở chỗ phụ lái cầm súng nhắm vào bắp đùi của hắn ta, lại nhìn thấy đôi mắt màu lam vô tội đầy nghi hoặc của đối phương thì do dự, vì sao đột nhiên lại muốn họ nhắm bắn vào hai chân và bả vai hắn ta? Người ta hoàn toàn không hề làm chuyện gì, vừa rồi còn cứu sống con gái của nghị sĩ.
“Hả?” Viên cảnh sát da đen lái xe nghi hoặc nhìn đồng đội không nổ súng, “Chấp hành mệnh lệnh.”
“Người hạ lệnh cũng không phải sếp của chúng ta.” Người cảnh sát không những không bắn Ive, mà ngược lại còn cất súng đi, rõ ràng là người thanh niên này không có đủ nhận thức về Mặc Khiêm Nhân.
“Hả. . . .”
“Thật sự cảm ơn sự tín nhiệm của anh đối với tôi, ngài cảnh sát.” Âm thanh từ tính mang theo vài phần ý cười, giây tiếp theo không chút lưu tình cắm hai chiếc kim tách biệt vào điểm trí mạng trên não bộ của hai người cảnh sát, hắn ta mỉm cười, rất nhanh xoay mình ngồi lênvịtrí lái xe từ phía sau, thoạt nhìn không có. . . chút thay đổi nào, chiếc xe vẫn chạy vững vàng như trước, xe phía trước và phía sau đều không nhận ra biến hóa trong xe.
“Suýt nữa thì tiêu, Amon đúng là tên vô tình.” Suýt chút nữa thôi, nếu viên cảnh sát này nghe lệnh bắn hắn ta, dù chỉ là đùi, thì hắn ta cũng không có biện pháp thoát khỏi cái xe đẩy.
Khóe miệng hắn ta gợi lên nụ cười thân sĩ nhã nhặn, trong đôi mắt màu lam có chút si mê hưng phấn, tạm biệt Amon, nghe Hans (bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần Coen, trước đây làm viện trưởng bệnh viện tâm thần Coen, tiến sĩ tâm lý tốt nghiệp đại học Harvard) nói, Amon trở về lần này đã có chút không giống với trước đây, tình yêu đúng không? Ồ, tình yêu, thật sự là một từ ngọt ngào, khiến người ta mê muội, cô gái luôn mang hươngvịđẹp nhất khi được thấm nhuần tình yêu, phần tử cung cũng sẽ tiết ra mỹvịtựa nhưvịmứt cam, không biết mùivịcủa cô gái đáng yêu mà anh ta yêu như thế nào, mùivịcó ngọt như trong tưởng tượng không?
Đầu lưỡi đỏ tươi liếm lên cánh môi, chậc lưỡi chép miệng, dường như nhớ lại hươngvịlàm cho hắn ta mê muội, lại dường như chờ mong hươngvịnào đó.
Hắn ta không dám tìm Mặc Khiêm Nhân trả thù, nhưng sẽ lặng lẽ quan sát từ xa “bé dê con” ở phía bên kia bờ biển.
Thật sự muốn ăn cưng!
...
Có lẽ bởi vì thiếu đi một số người thích gây chuyện thị phi, ngày trôi qua trong yên bình, thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt cũng đã sắp đến chuyến du lịch của học sinh năm hai, sau năm ngày, là đến thời điểm xuất phát cho chuyến du lịch.
Từ sau khi trở mặt với Kha Uyển Tình, Mộc Như Lam hoàn toàn không để ý đến chuyện của Kha Uyển Tình nữa, cũng như vậy, Kha Uyển Tình cố nén những bất mãn và tức giận không để bản thân đối xử lạnh nhạt với Mộc Như Lam, bởi vì bà ta cần Mộc Như Lam, không lấy lòng được, thì cũng không để cho cô bỏ trốn, nếu như thật sự cô được Kha lãogiađón đi Hongkong sau này không trở về nữa, thì bà ta sẽ chẳng còn cái gì cả, chẳng lẽ muốn bà ta gánh vác Mộc thị chỉ còn hơi tàn này thôi sao? Không! Tuyệt đối không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.