Chương trước
Chương sau
Trăng sáng vằng vặc lơ lửng giữa bầu trời cao, thắp lên một chút ánh sáng trong đêm đen mờ mịt.
Biệt thự Lục gia tĩnh lặng như tờ.
Trong căn phòng đã bị khóa trái, Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân mỗi người chiếm một phương, Mặc Khiêm Nhân ngồi xem tài liệu trên sô pha gần cửa sổ sát đất, còn Mộc Như Lam thì hí hoáy vẽ trên một chiếc ghế sô pha khác ở phía đối diện. Thời gian hững hờ trôi đi trong tiếng lật sách đơn điệu và âm thanh bút chì ma sát lên mặt giấy, ấy vậy mà, không khí xung quanh vẫn tồn tại một sự ấm áp hài hòa đến kỳ lạ.
Nếu là trước đây, Mặc Khiêm Nhân tuyệt không tưởng nổi sẽ có một ngày hắn phải hòa bình đối đãi một tên tội phạm biến thái ngay tại Lục gia này; Mộc Như Lam cũng vậy, cô tuyệt không ngờ được bản thân sẽ có lúc ngồi chung dưới một mái nhà với kẻ mà mình kiêng kỵ nhất.
Đáng ngạc nhiên hơn là, cô không hề cảm thấy khó chịu.
Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông đang xem tài liệu chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô gái ngồi đối diện, bình thản lên tiếng, “Cô nắm được nhược điểm của Uông Cường nên mới có thể bắt hắn làm theo lời của cô. Cái bẫy ấy cũng là do cô hướng dẫn hắn bố trí, còn bản thân cô thì hoàn toàn không đặt chân vào hiện trường, vì vậy trên hung khí chỉ có dấu vân tay của mỗi mình Uông Cường. Đúng không?”
Không ai có thể gây án mạng mà không để lại bất kỳ dấu vết nào tại hiện trường, nếu vậy thì chỉ còn một cách lý giải duy nhất, đó chính là Mộc Như Lam chưa bao giờ đích thân sắp đặt cạm bẫy giết người.
Mộc Như Lam nghe vậy thì dừng bút, trên môi nở một nụ cười thật hiền hòa, cô nhìn sang Mặc Khiêm Nhân rồi nhún nhún vai, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, “Mặc tiên sinh thật cố chấp.”
“Đáp án là gì?”
Mộc Như Lam xoay xoay cây bút trong tay, “Mặc tiên sinh có gặp tên tội phạm nào chịu nhận tội trước khi bị đưa ra chứng cứ chưa?” Ngụ ý rằng, một khi chưa tìm được chứng cứ, suy luận của hắn dù sắc xảo đến mấy thì cũng chỉ là một mớ lý thuyết suông mà thôi.
Mặc Khiêm Nhân lại tiếp tục, “Trong nhà nạn nhân Uông Cường phát hiện một ít tro giấy và một chiếc lông chim bồ câu. Uông Cường sống ở tầng bốn, nhà ông ta có một cái cửa sổ hướng ra đường chính, xung quanh đó không có ai nuôi chim bồ câu, khu vực này lại cách chợ khá xa, vì vậy có thể loại trừ khả năng là lông chim bồ câu từ đâu bay đến. Suy ra, cô cho con chim bồ câu đã được huấn luyện tốt đem thư vào trong nhà nạn nhân, sau đó lại cùng nó rời đi, không hề để lại tung tích. Trong thư viết một thứ gì đó khiến cho Uông Cường hoảng sợ, ông ta sợ bị người khác phát hiện nên đã lập tức thiêu hủy bức thư.”
Không sai, hoàn toàn chính xác.
Mộc Như Lam cười sâu thêm một chút, cô buông bút, chống cằm quan sát đối phương, “Mời tiếp tục.”
Đây là ám hiệu nói rằng hắn đang đi đúng hướng.
“Cô hỏi tôi về điểm rơi lý tưởng để làm xuất hiện hiện tượng co cứng tử thi, đêm hôm trước cô vừa hỏi, tối hôm sau liền xảy ra án mạng. Thực ra trước đó cô đã sắp xếp gần như xong xuôi, thậm chí còn bắt nạn nhân phải đặt bẫy đi đặt bẫy lại nhiều đến mức thuần thục. Sau khi lấy được đáp án từ chỗ tôi, cô chỉ việc bảo nạn nhân thay đổi vị trí đặt bẫy nữa là xong. Có điều, nạn nhân không ngờ cái bẫy này lại là dành cho mình.” Nói xong, Mặc Khiêm Nhân đột nhiên cau mày, không đúng, vẫn còn một điểm bất hợp lý, tại sao Uông Cường có thể sa vào cái bẫy do chính tay hắn bố trí? Mộc Như Lam làm điều này bằng cách nào?
Mộc Như Lam cũng đoán được Mặc Khiêm Nhân đang rối rắm ở đâu, cô im lặng không nói, chỉ mỉm cười quan sát bản vẽ trong tay mình, cây bút chì lại loạt xoạt ma sát lên tờ giấy. Không thể không công nhận, người đàn ông này quả thật rất lợi hại, trước giờ chưa ai có khả nănh vạch trần thủ pháp gây án của cô chỉ trong một thời gian ngắn đến như vậy, hắn làm cô thấy thật hưng phấn a… Nhìn xem, đến cả nét vẽ cũng bắt đầu run rẩy rồi đây này.
Mặc Khiêm Nhân liếc Mộc Như Lam một cái, sau đó lại lâm vào trầm tư, phải làm sao để phá vỡ điểm mấu chốt này, hắn còn cần thêm một chút thời gian.
“Bọn họ định nhốt chúng ta cả đêm sao?” Mộc Như Lam buông bút đứng dậy đi đến bên cạnh Mặc Khiêm Nhân, tầm mắt quét về phía khoảng sân không một bóng người.
Mộc Như Lam rốt cuộc cũng hiểu ra dụng ý của Lục mụ mụ khi nhốt cô và Mặc Khiêm Nhân ở trong này, ban đầu cô cứ tưởng Lục mụ mụ chỉ muốn cho cô ở cùng Mặc Khiêm Nhân một lúc thôi, nào ngờ lại lâu đến như vậy. Tuy Mộc Như Lam dễ tính nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ không dễ dàng bỏ qua tất cả mọi chuyện, Lục mụ mụ chẳng nói chẳng rằng liền khóa cửa nhốt cô lại đây, cho dù có là trưởng bối thì cô cũng không khoan dung đâu.
Để ý thấy giọng nói của Mộc Như Lam đang dần lạnh đi, Mặc Khiêm Nhân liền cất lời, “Bọn họ không có ác ý.”
“Rất nhiều người làm việc đều xuất phát từ thiện ý, nhưng không phải ai cũng thích cái thiện ý miễn phí kia.” Mộc Như Lam không cười, người nào nhìn vào cũng biết là cô không vui.
Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn Mộc Như Lam vài giây rồi mới bình thản đáp, “Sẽ không có lần thứ hai.” Lần này hắn cũng bị Lục mụ mụ làm cho trở tay không kịp, vừa ra khỏi toilet là đã thấy mình bị nhốt, Mặc Khiêm Nhân cũng rất khó chịu, nhưng khi đối phương là Mộc Như Lam, sự khó chịu này tựa hồ nhạt đi một chút.
“Ừ.” Mộc Như Lam nghe xong thì khóe môi lại nở nụ cười, cô rất thích nói chuyện với Mặc Khiêm Nhân, rõ ràng thẳng thắn, không giấu giếm và cũng không cần phải giấu giếm. Hơn nữa có lẽ là câu nói “Thích” của cô đã góp phần thúc đẩy Lục mụ mụ làm ra chuyện như vậy, đúng là không nên phát biểu lung tung.
“Cánh cửa này không có cách mở ra à?” Mộc Như Lam đi tới xoay nắm tay cửa, phát hiện nó không hề xê dịch.
“Bên ngoài có tối thiểu hai cái khóa.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói đồng thời nhìn sang chiếc cửa sổ sát đất ở sau lưng, “Đây là kính chống đạn.” Mở không ra, đập cũng không vỡ.
Mộc Như Lam a một tiếng, kinh ngạc mắt trừng lớn, kính chống đạn? Thật đấy à? Vì sao? Ở thành phố K, ngoại trừ mấy vụ lộn xộn của vài ba băng phái lẻ tẻ thì chưa hề phát sinh ra chuyện gì lớn. Những thứ như phần tử khủng bố gì gì đấy, cho dù là kiếp này hay kiếp trước thì Mộc Như Lam đều chưa từng gặp qua, đây là lần đầu tiên cô thấy một người lắp kính chống đạn ngay trong phòng mình, phải biết rằng, cho dù ở một nơi hắc đạo chiếm đa số như Hồng Kông, cô cũng chưa từng thấy Kha gia lắp kính chống đạn, thực tế không phải phim ảnh, lúc nào cũng cầm súng đi ám sát khắp nơi.
So với Mộc Như Lam, Mặc Khiêm Nhân hiển nhiên là đã trải qua nhiều tình huống nguy hiểm, bước qua nhiều vùng đất hắc ám, hắn vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, đối với chuyện này cũng sớm tạo thành thói quen, “Không có gì đáng ngạc nhiên.”
“Tôi nghĩ tôi tò mò về thứ trên tay Mặc tiên sinh hơn.” Mộc Như Lam ngồi đối diện hắn, cô luôn cảm thấy người đàn ông này không đơn giản như vẻ bề ngoài, đến hôm nay lại càng chắc chắn hơn nữa, người thường cho dù có tiền thì cũng ít ai lắp kính chống đạn cho nhà mình, bởi vì bị bắn chết là một chuyện quá xa vời, trừ khi ngươi nằm trong danh sách năm mươi người giàu nhất thế giới.
Mà vị Mặc tiên sinh này thì lại càng không giống một kẻ giàu nứt đố đổ vách, thay vào đó, cụm từ “thiên tài xuất chúng” có vẻ hợp với hắn hơn.
“Lòng hiếu kỳ có thể giết chết mèo.”
“À, cũng đúng.” Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu rồi đưa một tờ giấy A4 sang cho Mặc Khiêm Nhân, “Nếu Mặc tiên sinh không chịu nói thì xin tiếp tục ra đề đi.”
Đối với những loại hồ sơ bí mật như thế này, Mộc Như Lam tất nhiên sẽ không nằng nặc đòi xem, mà có đòi thì Mặc Khiêm Nhân cũng không cho, phải biết rằng trong đó toàn ghi chép các vụ khủng bố giết người biến thái kèm theo phân tích và lý giải của chuyên gia tâm lý học, nếu để cho kẻ biến thái đọc qua và học theo thì chẳng phải họa rồi sao? Vì vậy Mộc Như Lam đành tự mình tìm việc làm, bằng không cô cũng không biết phải qua đêm nay như thế nào.
Mặc Khiêm Nhân tiếp nhận tờ giấy, hai đề bài hắn ra lúc nãy nay đã được giải rất hoàn chỉnh, nét chữ của cô vẫn như trong ấn tượng: tinh tế, xinh đẹp, thoạt nhìn thập phần thư thái, khác hẳn kiểu chữ ngoáy liến thoắng của hắn.
Mặc Khiêm Nhân thấy Mộc Như Lam có vẻ khá rảnh rỗi nên lần này hắn dùng hẳn tiếng Anh để ra đề, quả nhiên thời gian cô làm lâu hơn nhiều. Hắn cúi đầu tập trung đọc tài liệu, bên tai là tiếng bút chì ma sát lên mặt giấy, bất tri bất giác, thanh âm ấy đột nhiên ngừng lại, Mặc Khiêm Nhân hơi ngẩng đầu, bắt gặp một cảnh tượng khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Mộc Như Lam đã ngủ thiếp đi.
Cô gái tựa đầu vào ghế sô pha, suối tóc đen óng róc rách chảy trên người, hàng mi dài khẽ hắt bóng lên gương mặt trắng hồng xinh xắn. So với thiên hạ thanh tỉnh, thiên hạ ngủ say thiếu một phần già dặn trầm ổn, hơn một phần yếu ớt ngây thơ, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn tốt đẹp như thiên sứ. Liệu có ai tưởng tượng được, bên dưới vẻ ngoài trắng ngần thuần khiết kia là một đôi cánh đen mị hoặc đang sải rộng trong yên lặng?
Nếu nói tội phạm biến thái có một điểm chung thì đó chính là sự ngờ vực và bội bạc mà chúng dành cho nhân loại, biến thái ăn thịt người coi nhân loại như đồ ăn thức uống, sát thủ lột da người coi nhân loại như súc vật không hơn. Rồi đến khi sa lưới, tuy có kẻ điên cuồng có người bình tĩnh nhưng kỳ thực trong thâm tâm tất cả đều đang đề cao cảnh giác, cảnh giác nội tâm bị nhìn thấu, cảnh giác linh hồn bị tổn thương, bản năng động vật luôn tồn tại trong thân thể bọn chúng —— Kiêng kỵ và sợ hãi những sinh vật mạnh hơn mình.
Bọn chúng đều biết Mặc Khiêm Nhân rất nguy hiểm, không một biến thái nào dám thả lỏng cảnh giác khi đứng trước mặt hắn.
Vậy mà lúc này Mộc Như Lam lại thản nhiên ngủ.
Đây là một loại cảm giác thật kỳ lạ, mới mẻ, và có điểm phức tạp, khiến Mặc Khiêm Nhân không thể nào nhìn thấu.
Hắn tiến về phía Mộc Như Lam đang ngủ ngồi, nhẹ nhàng rút giấy bút ra khỏi tay cô, đề toán đã giải hơn một nửa, lời giải được viết bằng một giọng văn tiếng Anh chuẩn mực mà hầu như không học sinh trung học nào viết nổi.
Vì sao lại có nhiều bí mật đến như vậy? Rõ ràng cô mới chỉ mười sáu tuổi...
Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn mặt giấy cả buổi, hắn bế Mộc Như Lam lên giường rồi trở về chỗ ngồi tiếp tục đọc tài liệu, thế nhưng trong lòng lại có cảm giác không đúng.
Chậc, cô vẫn còn mặc áo khoác, vớ thì chưa cởi, tư thế ngủ cũng sai mất rồi.
Vì thế tay chân nhanh hơn đầu óc, Mặc Khiêm Nhân loạt xoạt chỉnh lại tư thế cho cô gái đang an giấc trên giường của hắn, người nằm ngửa, hai tay ngoan ngoãn đặt ở hai bên sườn, cuối cùng là đắp thêm một cái chăn bông màu xám bạc, làm xong xuôi, Mặc Khiêm Nhân cảm thấy thật thuận mắt.
Khi ngủ nằm thẳng là tốt nhất nhưng nếu không tập từ nhỏ thì sẽ rất khó giữ tư thế, thành ra một lát sau, Mộc Như Lam liền ôm chăn nằm nghiêng, tệ hơn nữa là nằm nghiêng sang trái, đè ép trái tim làm giảm tuổi thọ.
Nghe được tiếng động, Mặc Khiêm Nhân ngẩng đầu, thấy Mộc Như Lam như thế, hắn một lần nữa đứng dậy, đi qua, đem người lật lại.
Ừm, như vậy có vẻ thuận mắt hơn.
Thế nhưng Mặc Khiêm Nhân còn chưa kịp lui ra thì Mộc Như Lam lại tiếp tục lật người sang trái, hai má cô cọ cọ vào lớp vải mềm mại, mái đầu vùi sâu vào gối như một con đà điểu...
Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam trong chốc lát, sau đó lại vươn tay lật cho cô nằm ngửa, thấy đối phương không còn rục rịch gì thêm thì mới định bỏ đi đọc tài liệu. Nào ngờ hắn vừa mới đặt mông ngồi xuống, Mộc Như Lam lại tiếp tục lật người, thoải mái nghiêng sang trái...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.