Mộc Như Lam đang tắm rửa trong phòng tắm, trên cánh cửa sổ đọng lại từng tầng hơi nước, nhìn qua chỉ có thể thấy loáng thoáng một bóng người cử động. Bạch Tố Tình bước vào phòng của Mộc Như Lam, thiết kế màu trắng đơn giản đem lại cảm giác vô cùng thoải mái. Khảm trên bức tường là một chiếc tủ kính đựng đủ loại con rối khác nhau, trông qua cực kì xinh đẹp. Bạch Tố Tình đứng nhìn chiếc tủ kính một hồi lâu, cô ta vừa định mở cửa tủ để chạm vào mấy con rối thì đột nhiên bị quyển sách đặt trên bàn thu hút sự chú ý, bởi vì ở mép quyển sách ấy lộ ra một góc bì thư. Bạch Tố Tình lắng nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, sau đó cầm quyển sách lên xem, trang thứ nhất đề tên "Âu Khải Thần", hẳn đây là sách tham khảo của hắn. Kẹp giữa những trang giấy là một tấm thiệp mời, nhìn rất giống thứ mà Âu Khải Thần đã đưa cho các cô gái kia... À không, có một chút khác biệt, ví dụ như, lời mời trong thiệp là do đích thân Âu Khải Thần viết nên. Sinh nhật... Bạch Tố Tình cầm tấm thiệp trên tay, trong đầu nhớ lại cảnh Âu Khải Thần đưa thiệp cho các cô gái, sau đó lại vờ như không thấy mình. Nhìn tấm thiệp mời ngượng ngùng kẹp giữa trang giấy, ngón tay cô ta khẽ dùng sức. Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột ngột dừng lại. Trái tim Bạch Tố Tình nhảy dựng lên, cô ta vội vàng đem tấm thiệp nhét vào trong túi áo. Cửa phòng tắm mở ra, hơi nước bướng bỉnh theo chân Mộc Như Lam phả ra ngoài. Cô vừa đi vừa lau tóc, dường như không ý thức được trong phòng đang có người lạ. "Chị," Bạch Tố Tình gọi. "Ừ?" Mộc Như Lam ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Tố Tình, "Tình Tình, có chuyện gì sao?" Bạch Tố Tình lắc đầu, "Không có gì, em chỉ thấy trong nhà yên ắng quá, Như Sâm và Như Lâm đều đi vắng, thật kỳ lạ." "Không kỳ lạ đâu, Như Sâm và Như Lâm thỉnh thoảng lại ra ngoài tụ tập với đám bạn," Mộc Như Lam mỉm cười ngồi xuống giường, nhẹ nhàng lau khô mái tóc dài chấm lưng. Hiện tại hai đứa em thích xông vào phòng không có nhà nên Mộc Như Lam chỉ quấn trên người một chiếc khăn tắm màu trắng, làn da trắng nõn như được dưỡng từ phấn ngọc trai, khiến cho người ta không khỏi nghĩ rằng, chỉ cần dùng sức véo một cái thì tuyệt tác này sẽ hỏng đi mất. Bạch Tố Tình ghen tị nhìn chằm chằm làn da của Mộc Như Lam, tuy rằng da cô ta cũng khá đẹp nhưng lại chẳng thể nào so với Mộc Như Lam. Khi bố mẹ còn sống, Bạch Tố Tình ít ra còn có thể ngâm sữa mỗi tuần một lần, "Da của chị thật đẹp, chị dùng cách nào vậy?" Nghe thế, nụ cười trên môi Mộc Như Lam sâu hơn một chút, "Chà... phương pháp dưỡng da của chị là độc nhất vô nhị, Tình Tình đừng nói cho người khác nhé." Bạch Tố Tình gật gật đầu, trong lòng cô ta âm thầm phỉ nhổ, phương pháp độc nhất vô nhị chẳng phải là sống trong nhung lụa hay sao? Bày đặt làm ra vẻ thần bí! "Giữ cho tinh thần thoải mái hạnh phúc là được," Ngón tay Mộc Như Lam vẽ một vòng tròn, cô đáng yêu nháy mắt với Bạch Tố Tình, Bạch Tố Tình vừa định phối hợp cười một cái thì liền nghe cô nói tiếp, "Chưa hết đâu, chị còn có cách giúp người ta giữ mãi tuổi thanh xuân nữa kìa," Mộc Như Lam lướt mắt qua mấy con rối đang chỉnh tề ngồi trong tủ kính, nụ cười thâm trầm nở rộ trên môi. Bạch Tố Tình chẳng buồn để tâm đến câu nói vô nghĩa đó, cô ta tùy ý hỏi một câu, "Chị thật lợi hại, cái gì cũng biết. Vậy chị ơi, Như Sâm và Nhã Nhã đồng học thật sự đang hẹn hò à?" "Sao thế?" Mộc Như Lam hơi nhíu mày. Bạch Tố Tình dè dặt nhìn Mộc Như Lam, "Thật ra... chị không thích Như Sâm và Nhã Nhã ở cạnh nhau đúng không?" Sắc mặt Mộc Như Lam vẫn bình tĩnh như trước, cô khẽ cười ra tiếng, "Làm gì có chuyện đó." Bạch Tố Tình lại kiên quyết lắc đầu, "Chắc chắn là chị không thích Như Sâm và Nhã Nhã ở cạnh nhau. Tình cảm giữa Như Sâm và chị tốt như vậy, ai nhìn vào cũng tưởng là một đôi tình nhân. Bây giờ đột nhiên bạn gái Như Sâm cướp đi một nửa sự chú ý, nhất định chị rất bực mình." Mộc Như Lam nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy ý vị, cô lắc đầu cười nhẹ, "Em nói bậy bạ gì vậy hả Tình Tình, sao đột nhiên lại nói mấy lời kỳ quái như thế? Như Sâm và chị là hai chị em thì làm sao chị có thể ghen tuông được? Em bị lậm tiểu thuyết rồi à?" "Nhưng rõ ràng chị và Như Sâm nhìn rất giống một đôi tình nhân, dáng vẻ cũng tương tự nhau, phải rồi, hai người cực kỳ có tướng vợ chồng," Bạch Tố Tình càng nói càng bậy. Mộc Như Lam cười thích thú, "Nói vậy cũng nói, chị và Như Sâm là chị em một nhà thì làm sao mà không giống nhau cho được?" "Nhưng..." "Thôi," Nụ cười của Mộc Như Lam trong nháy mắt liền tiêu tán, sắc mặt cô nghiêm túc hẳn lên, uy nghi của người đứng đầu học viện Lưu Tư Lan khiến Bạch Tố Tình kinh ngạc không thôi, "Ở trong nhà, em đùa giỡn thế nào cũng đượcc, nhưng nếu em ra ngoài nói lung tung thì sẽ ảnh hưởng rất xấu đến thanh danh của gia đình. Chính em cũng nên biết, chơi đùa với luân lý xã hội chính là thách thức với giới hạn đạo đức, những chuyện như thế thì không được phép đem ra nói giỡn." Sắc mặt Bạch Tố Tình lập tức tái đi, cô ta nhìn gương mặt nghiêm túc của Mộc Như Lam, không hiểu sao lại thoáng thấy sợ hãi, "Vâng, xin lỗi chị, em chỉ là... chỉ là..." "Chỉ là cái gì?" Mộc Như Lam nhướn mày. Bạch Tố Tình cúi đầu, mái tóc nâu ôm lấy hai gò má gầy yếu, thoạt nhìn thật nhu nhược đáng thương, "Xin lỗi..." "Không sao, đừng để có lần thứ hai," Cô thản nhiên nói. "Vâng, em... em không quấy rầy chị nữa, ngủ ngon." "Ngủ ngon." Cánh cửa màu trắng trang nhã nhẹ nhàng đóng lại, Bạch Tố Tình tựa lưng vào cửa, gương mặt tái nhợt lập tức trở nên hung ác nham hiểm. Cô ta nở một nụ cười đắc ý rồi lấy từ trong túi áo ra một chiếc máy ghi âm. Tuy không tạo được đoạn hội thoại như mong muốn nhưng nhiêu đó là quá đủ để gây lục đục giữa Chu Nhã Nhã và Mộc Như Lam rồi. Đừng quên Chu Nhã Nhã là loại người nào! Mộc Như Lam mỉm cười nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, cô đứng lên, nhẹ nhàng ngâm nga vài câu hát, nhịp chân thoải mái tiến về phía tủ kính. Đằng sau cánh cửa thủy tinh là một loạt các con rối, có con rối ngồi đạp xe, có con khiêng cuốc đi cày, có con thương tâm khổ sở, nhưng cũng có con ngượng ngùng cười duyên, ngoài ra còn có cả gấu con mèo con chó con, đáng yêu vô cùng. Ngón tay hồng hào khỏe mạnh của Mộc Như Lam khẽ lướt qua từng con rối, sau đó dừng lại trên một con rắn lục, thân rắn chia thành nhiều đốt bằng nhau, mỗi đốt đều có thể tháo ra. Con rắn này là phiên bản Q, hai bên đầu là hai vòng nhang muỗi màu đỏ rất dễ thương. Mộc Như Lam cầm con rắn nhỏ đi đến trước bàn, miệng không ngừng ngâm nga. Cô gõ tay xuống vị trí cách đầu rắn khoảng ba tấc, hai đốt chính giữa là hai đốt rỗng ruột, nhưng chỉ dùng tay thì không thể tháo gỡ. Cô mỉm cười lấy từ hộp bút trên bàn ra một cái tuốc nơ vít rồi tháo những chiếc đinh ốc nối liền hai đốt thân rắn ra, ở bên trong hoàn toàn rỗng ruột. Hôm trước, khi Mộc Như Lam mua con rắn này tại cửa hàng, chủ cửa hàng đã nói rằng, nếu bỏ quà vào trong chỗ trống này thì người nhận quà sẽ được tặng một bất ngờ lớn. Bất ngờ à... Cô thích nhất làm cho người ta bất ngờ. Nụ cười của Mộc Như Lam càng lúc càng nhu hòa ấm áp, cô mở cánh cửa tủ sách, lấy từ góc trong cùng ra một lọ vitamin màu ngà voi, mở nắp rồi đổ xuống... Lạch cạch... Một quả cầu gần giống trái bóng gôn rơi vào lòng bàn tay cô. Tiếp tục đổ xuống... Lạch cạch... Lại thêm một quả nữa. Bên dưới ánh đèn, ngón tay Mộc Như Lam bắt đầu xoa nắn hai quả cầu, nổi bật trên nền trắng đục là hai hình tròn màu đen rất giống tròng mắt người, có điều dường như nó không có đồng tử, bởi vì đồng tử... đã giãn ra lấp kín toàn bộ tròng đen. Chỉ người chết mới có đôi mắt này. Con rối trong tủ quần áo không có mắt, vì vậy Mặc Khiêm Nhân mới không thể phân biệt đó là rối hay là xác chết. Đã không có mắt thì không thể nào là con rối Mộc Như Lam ưa thích, cho nên cô định sẽ ném đi, tuy nhiên vẫn băn khoăn không biết nên ném ở đâu, còn về phần hai nhãn cầu này... Mộc Như Lam mỉm cười nhét chúng vào thân con rắn, chà, thật vừa vặn, giống như con rắn là thiết kế dành riêng cho hai nhãn cầu này vậy. Gắn từng đốt thân vào với nhau, một con rắn lục đáng yêu lại xuất hiện. Mộc Như Lam bỏ nó vào trong hộp rồi bọc lại bằng loại giấy gói tinh xảo nhất, sau đó dùng dải ruy băng màu xanh bạc thắt thành chiếc nơ, một hộp quà đẹp đẽ bắt mắt lập tức được hoàn thành. Mộc Như Lam đem hộp quà đặt vào trong tủ kính, lớp thủy tinh trong suốt không che nổi những nụ cười cứng đờ... Ở Lưu Tư Lan, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm chơi thân với vài người bạn từ nhỏ, bọn họ có chung rất nhiều sở thích, tỷ như đua xe và xe địa hình. Trên con đường núi quanh co, một đám đông cuồng nhiệt reo hô, trong đó có không ít học sinh học viện Lưu Tư Lan và học viện Tử Viên. Từ rất lâu trước đây, nơi này đã trở thành điểm tụ tập của những người hâm mộ đua xe, đồng thời cũng là điểm tụ tập của các học sinh có chung sở thích tại hai học viện quý tộc thuộc thành phố K. Giữa mảnh xôn xao huyên náo, các cô gái đã khoác lên bộ trang phục cổ vũ, lớp trang điểm xinh đẹp làm nổi bật nhan sắc mê người. Trên những chiếc xe địa hình với chất lượng và kiểu dáng khác nhau là một loạt các tay đua đủ cả nam lẫn nữ, đám dông xung quanh tụ lại thành từng nhóm, phân chia rất rõ ràng. "Oa oa! Ai vậy?" Có ai đó khoa trương kêu to, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Chỉ thấy ở khu vực dành cho học viện Tử Viên, một thiếu niên mặc đồ đen đứng dậy từ chiếc chiếc xe đua màu đỏ thẫm, trên khuôn mặt hắn mang theo một nụ cười tà ác. Thiếu niên khoa trương dang rộng hai tay như muốn ôm ai đó vào lòng, hắn đi đến đâu, mọi người tự giác lùi lại mở đường đến đó. "Đây chẳng phải là hai đứa em ngoan ngoãn của chúng ta – Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm sao?" Thiếu niên vừa bước đến khu vực dành cho học viện Lưu Tư Lan thì liền giở giọng chế giễu. Trên một chiếc xe máy địa hình màu đen, Mộc Như Sâm từ từ đeo vào chiếc găng tay hở ngón cái, Mộc Như Lâm thì đang kiểm tra các loại phụ tùng. Hai anh em, từ tính tình đến sở thích đều trái ngược nhau như mâu với thuẫn, một người giỏi tấn công, một người giỏi phòng thủ, một người bốc đồng, một người bình tĩnh. Mộc Như Sâm nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, người luôn tỏ ra đáng yêu trước mặt Mộc Như Lam nay lộ ra vẻ tà mị, gương mặt tuấn tú ngập trong bóng tối, cuồng ngạo đến không kiềm chế nổi, "Mày mới là kẻ không ngoan đấy, An Hữu Minh." An Hữu Minh vừa đưa tay vuốt tóc vừa cười mỉa mai, "Đâu nào, An Hữu Minh tao không có tiềm năng làm chó, làm sao mà nói ngoan với chả không ngoan được?" Mộc Như Sâm nguy hiểm nheo mắt lại, nụ cười của An Hữu Minh càng thêm ác ý, xung quanh một mảnh im lặng, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Cả nước có ba học viện quý tộc, trong đó Lưu Tư Lan và Tử Viên cùng nằm ở thành phố K, còn Mộ Hoa thì nằm ở thủ đô xa xôi nên không dính dáng tới hai học viện kia nhiều lắm. Lưu Tư Lan và Tử Viên luôn minh tranh ám đấu, hiệu trưởng và học sinh hai bên so tài mọi lúc mọi nơi. Mặc dù Tử Viên không có cửa thẳng nổi át chủ bài Mộc Như Lam của Lưu Tư Lan trong mục học tập, nhưng ngoài nó ra thì vẫn còn rất nhiều hạng mục khác, chẳng phải sao? Như cuộc đua xe hiện tại chẳng hạn. Hiệu trưởng hai học viện phát hiện học sinh bắt đầu tụ tập đua xe không biết từ khi nào. Vì an toàn của học sinh, hai hội đồng quản trị nhất trí quyết định mua quyền sử dụng con đường này, các biện pháp an ninh cũng được triển khai cẩn thận, đó chính là lý do vì sao Mộc Như Lam yên tâm để hai đứa em đến đây đua xe. An Hữu Minh đối chọi với hai anh em Mộc gia suốt từ tiểu học đến trung học, tuy gọi nhau là địch thủ nhưng cũng chưa gay gắt đến mức người sống ta chết, chỉ là thỉnh thoảng giở giọng khiêu khích. "À..." Mộc Như Sâm đột ngột đứng dậy, cậu bước đến huých vai An Hữu Minh, sau đó nói bằng âm thanh chỉ hai người nghe thấy, "Tao tán đổ Chu Nhã Nhã rồi đấy, gara của tao cũng đã chuẩn bị sẵn sàng." Sau đó cậu thản nhiên lùi lại, mọi người chỉ nhìn thấy Mộc Như Sâm nở nụ cười, còn An Hữu Minh thì thối cả mặt. Nhìn bóng dáng Mộc Như Sâm, An Hữu Minh không cam lòng hỏi, "Này, thật hay giả?" "Anh!" An Hữu Minh vừa nói xong, An Tả Tả liền kéo Chu Nhã Nhã đi xuyên qua đám đông. Chu Nhã Nhã lần đầu tiên đến đường đua này, sự ồn ào chật chội ở đây khiến gương mặt lạnh lùng của cô ta mỗi lúc một lạnh hơn, nhưng như vậy lại càng tô đậm thần thái nữ vương, góp phần giúp cho cô ta nổi bần bật giữa chốn đông toàn người đẹp. Chu Nhã Nhã nhìn Mộc Như Sâm ngồi trên xe, đôi môi đỏ dần dần cong lên, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Mộc Như Sâm như thế này, áo thun màu đen cùng quần bò và giày cổ cao, trên tay cậu đeo găng hở ngón, mái tóc đen hơi rối phủ bóng lên khuôn mặt tuấn tú, không đủ trưởng thành và cao lớn, nhưng lại chứa một sức cám dỗ mạnh mẽ của tuổi trẻ tự do. Mối tình đầu nảy nở giữa thanh xuân chính là mối tình đẹp nhất, đáng nhớ nhất. Lồng ngực Chu Nhã Nhã bỗng nhiên nóng lên, thình thịch thình thịch... Cảm giác trái tim đập loạn lại xuất hiện, lần đầu tiên là khi cậu tùy tiện huýt sáo với Chu Nhã Nhã, cũng là khi cậu lộ ra dáng vẻ phong lưu bất cần đời khiến cô ta nhớ mãi không quên. Chu Nhã Nhã đảo mắt về phía những cô gái đang nhìn Mộc Như Sâm chằm chằm, sau đó mạnh mẽ nhấc chân đi đến bên cạnh Mộc Như Sâm mà nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau. Đối với cái nhăn mặt và động tác muốn rút tay ra của Mộc Như Sâm, băng sơn nữ vương Chu Nhã Nhã chỉ nở một nụ cười hiếm hoi, nắm tay của cô ta ngày càng siết chặt, từng khớp xương ép mạnh đến là đau. "Sâm, bây giờ chúng ta đã là người yêu, đừng tỏ ra xa lạ như vậy," Cô ta nói. Mộc Như Sâm nhíu mày nhìn những ngón tay đan vào nhau, bàn tay thiếu nữ rất đẹp, thế nhưng cậu chỉ thấy kỳ quặc và phản cảm. Lời nói Chu Nhã Nhã khiến động tác rút tay của Mộc Như Sâm không khỏi khựng lại, theo bản năng, cậu im lặng cầu cứu đứa em trai song sinh. Phía sau bọn họ, Mộc Như Lâm đang ngồi xổm kiểm tra xe, để ý thấy ánh mắt của anh trai, cậu đưa tay nâng gọng kính, bóng tối mơ hồ phủ lên dáng người anh tuấn, "Đã là người yêu thì những chuyện thân thiết hơn cũng làm được, huống gì chỉ là một cái nắm tay?" Những chuyện thân thiết hơn gì gì đó, trước giờ Mộc Như Sâm chưa từng nghĩ qua. Cậu bực bội nói thầm, dạo này Mộc Như Lâm bị làm sao thế, chuyện gì cũng muốn lôi Chu Nhã Nhã theo cho bằng được, tối nay cũng không ngoại lệ, đứa em trai này rảnh hơi gọi điện kêu Chu Nhã Nhã tới đây, lại còn bảo rằng cậu nên cho bạn gái xinh đẹp ngồi vào yên sau để ra mắt mọi người... Vớ vẩn, Chu Nhã Nhã làm sao mà bì được với chị gái? Yên sau của cậu chỉ dành riêng cho chị ấy thôi! An Hữu Minh trợn mắt nhìn Chu Nhã Nhã, sau đó lại liếc sang An Tả Tả đang đứng cười toe toét ngay bên cạnh, hắn đá nhẹ một cái rồi thấp giọng hỏi, "Chu Nhã Nhã thật sự là bạn gái Mộc Như Sâm?" An Hữu Minh biết Chu Nhã Nhã, có điều tính tình cô ta khiến hai người không quá thân quen, chưa kể trước đây Chu Nhã Nhã chỉ học ở nước ngoài. Lúc Mộc Như Sâm nói muốn tán tỉnh cô ta, An Hữu Minh đã không ngừng cười nhạo, thậm chí còn tuyên bố nếu Mộc Như Sâm tán đổ được thì hắn sẽ tặng luôn cho cậu chiếc xe đua bảo bối của mình, nó không phải loại xe máy địa hình bình thường, mà là một chiếc xe đua bốn bánh cao cấp! Xe đua công thức 1! An Tả Tả vui vẻ gật đầu, sáng nay cô đã định đến đây chơi nhưng An Hữu Minh không cho phép, nào ngờ bây giờ lại được hưởng sái từ Chu Nhã Nhã, cầm lấy giấy thông hành của Mộc Như Lâm mà thoải mái đi thẳng vào. An Hữu Minh nhất thời đen mặt, thấy dáng vẻ hớn hở của em gái, hắn mất hứng đá mông cô một cái, "Về nhà đi, ai cho em đến đây, chướng cả mắt." Bên phải có tiếng còi vang lên, một chùm ánh sáng mạnh mẽ lao tới từ khúc ngoặc, có cô gái mặc trang phục gợi cảm cầm một dải băng đỏ vội vàng đi lên trước, chờ đợi tay đua đầu tiên. Tiếng rú ga rít lên từng trận, khán giả đứng đông nghẹt ở hai bên đường đua, vừa vung cờ đỏ vừa cuồng nhiệt la hét cổ vũ. "A! A! A! A..." Ánh sáng chói lọi khiến mọi người không thể mở mắt, chờ đến nhìn được rõ ràng, học sinh Tử Viên lập tức phấn khởi hét lên, còn học sinh Lưu Tư Lan thì không ngừng la ó. Lên đầu tiên là một chiếc xe máy địa hình màu xanh đậm, chủ nhân của nó là học sinh học viện Tử Viên, Lam Bỉnh Lân. "A ha, tên ngốc này không tệ!" An Hữu Minh bỏ vào miệng một thanh kẹo cao su, vừa nhìn Lam Bỉnh Lân tháo mũ bảo hiểm vừa tà ác cười với Mộc Như Sâm. Mộc Như Sâm khinh thường liếc qua Lam Bỉnh Lân, "Đứng đầu trong hàng tay mơ, nói đi nói lại thì cũng chỉ là một tay mơ." Lam Bỉnh Lân chưa bao giờ tới đường đua này, tuy nhiên gần đây hắn rất hay tham gia các cuộc tụ tập của học sinh hai học viện, điều kỳ lạ là hắn thường xuyên chạm mặt anh em Mộc gia. "Ha ha..." An Hữu Minh giơ lên chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ, hắn khiêu khích nhìn Mộc Như Sâm, "Có ngon thì cho tao xem thử "hàng" của mày dài đến đâu?" Đám thanh niên xung quanh nghe thế thì lập tức huýt sáo đùa cợt, các cô gái cũng cổ vũ theo, kiểu khiêu khích này luôn luôn khiến người ta sôi trào nhiệt huyết. Mộc Như Sâm cầm lên một chiếc mũ đen tuyền, "Đương nhiên là hơn mày rất nhiều. Đồ con sâu." (MDL: ý bạn Sâm là hàng bạn Minh chỉ cỡ con sâu *lol*) Đám đông cười ầm lên, An Hữu Minh không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa, liền vung chân ngồi lên xe. Hắn vừa an vị, yên sau lập tức xuất hiện một mỹ nữ vòng tay ôm eo hắn, hai người kề sát vào nhau, thoạt nhìn ái muội vô cùng. Mộc Như Sâm chậc một tiếng rồi đội mũ ngồi lên xe, Mộc Như Lâm đứng cạnh dặn dò, "Phanh hơi mòn nhưng không sao, khi bẻ tay lái phải chú ý chướng ngại vật, cuối cùng là lên ga, có điều nhớ chờ hai giây rồi hẵng tăng tốc." (MDL: đoạn này chém nhẹ, không biết có trúng miếng nào không...) "Hiểu rồi," Mộc Như Sâm nói xong, đang khởi động xe chuẩn bị đi vào vạch xuất phát thì đột nhiên thấy hông mình ấm ấm. Quay đầu nhìn lại, Mộc Như Sâm phát hiện Chu Nhã Nhã định dùng tay tựa vào hông mình để ngồi lên xe, cậu nhướn mày, lời nói chưa kịp suy xét đã bật ra khỏi miệng, "Không được ngồi!" Âm lượng không quá to nhưng cũng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy, bọn họ lập tức nhìn chằm chằm vào hai người bằng rất nhiều thái độ. Mộc Như Sâm quát như vậy làm cho Chu Nhã Nhã cứng đờ cả người, cô ta hiện vẫn đang nâng chân lên cao giống hệt tư thế chó đi bậy, trông qua cực kỳ khôi hài. Sắc mặt Chu Nhã Nhã khẽ biến, cô ta vội vàng thu chân lại. Tình huống bây giờ quả thật rất mất mặt: ban nãy Chu Nhã Nhã mới vừa dùng hành động để công khai mối quan hệ giữa cô ta và Mộc Như Sâm, vậy mà lúc này Mộc Như Sâm lại không cho phép cô ta ngồi vào yên sau. Mọi người đều biết, không phải ai cũng có thể ngồi vào yên sau và ghế phó điều khiển, bởi vì chúng chỉ dành cho người thân thiết nhất của các tay đua. Nhìn Mộc Như Sâm lúng túng không biết giải thích thế nào, Mộc Như Lâm chậm rãi nói thay, "Sâm không quen để người khác ngồi đằng sau, mai mốt luyện tập thêm một chút là được." "Thế à? Vậy sao không bắt đầu luyện tập ngay từ hôm nay?" Chu Nhã Nhã quét mắt qua những cô gái đang cười nhạo mình, đôi môi đỏ tươi khẽ mím chặt. Một kẻ luôn muốn khống chế người khác như Chu Nhã Nhã sẽ không bao giờ cho Mộc Như Sâm cơ hội cự tuyệt, vì vậy cô ta dợm người muốn tiếp tục ngồi lên, thế nhưng không ngờ lại bị Mộc Như Lâm túm tay ngăn chặn. Mộc Như Lâm thâm trầm nhìn cô ta, giọng nói từ tốn mang theo vẻ nặng nề, "Sâm không quen chở người, nếu cô không muốn bị văng ra ngoài thì ngoan ngoãn đứng yên ở đây đi, sau này lo mà luyện tập nhiều hơn." Chỉ một câu nhưng tựa hồ ẩn chứa đến hai tầng nghĩa. Dù Chu Nhã Nhã khó chịu cau mày, Mộc Như Lâm vẫn không gỡ tay ra. Mộc Như Sâm thấy vậy thì gương mặt bên dưới mũ bảo hiểm mới giãn ra một chút, cậu rú ga lái về phía vạch xuất phát – nơi những tay đua khác đã chờ sẵn từ nãy giờ. Cờ đỏ vung lên, sáu chiếc xe xé gió lao vút đi như sáu mũi tên, kèm theo đó là từng đợt la hét cổ vũ. Những người đại diện vừa lái xe rời khỏi, mọi người tiếp tục cầm sâm banh lắc lư theo điệu nhạc, có người công khai tán tỉnh, cũng có người công khai cầu yêu, tóm lại là thập phần náo nhiệt. Chu Nhã Nhã và Mộc Như Lâm cùng đứng tại một góc khuất vắng người, sắc mặt Chu Nhã Nhã rất khó coi, còn Mộc Như Lâm thì ũng chẳng hơn gì. Cậu không ngờ rằng Chu Nhã Nhã lại bá đạo như vậy, bá đạo tới mức muốn kiểm soát tất cả mọi chuyện liên quan đến Mộc Như Sâm, thậm chí một người mạnh mẽ như Kha Uyển Tình cũng chưa bao giờ làm thế! Hơn nữa Mộc Như Sâm luôn thích tự do làm theo ý mình, giai đoạn trước vì chưa hiểu chuyện tình cảm nên Sâm mới bị lừa, nếu sau này Sâm mất kiên nhẫn đòi chia tay Chu Nhã Nhã thì kế hoạch của cậu sẽ hỏng hết. "Nếu thứ cô muốn là một con rô bốt nghe lời răm rắp thì phiền cô dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi, Sâm không phải người mà cô có thể điều khiển," Mộc Như Lâm thẳng thừng nói. Hôm trước Chu Nhã Nhã đã gọi điện nhờ cậu hỗ trợ lấy lòng Mộc Như Sâm, vì Mộc Như Lam nên cậu đã đồng ý ngay lập tức, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của anh trai. Chu Nhã Nhã không phục, "Cậu ta là bạn trai tôi, tôi muốn trở thành người thân mật nhất của cậu ta thì có gì sai?" "Cô tự đề cao bản thân quá rồi," Mộc Như Lâm nhếch miệng cười trào phúng, loại nụ cười như thế chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Mộc Như Lam. "Cậu..." Chu Nhã Nhã trước giờ luôn luôn kiêu căng thích điều khiển người khác, dù từng bị cưỡng hiếp thì chuyện đó chỉ càng làm tăng thêm ham muốn khống chế của cô ta mà thôi. "Nếu cô vẫn cố chấp thì tôi cũng chẳng muốn lãng phí thời gian," Vừa dứt lời, Mộc Như Lâm liền xoay lưng đi thẳng về phía đám đông, nếu không phải Chu Nhã Nhã là kẻ hiếm hoi lọt được vào mắt xanh của Mộc Như Sâm thì ai thèm để tâm tới cô ta chứ? Chu Nhã Nhã hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén trận lửa giận đang đốt cháy đầu óc, một lúc lâu sau, cô ta cứng nhắc gật đầu, "Được," Được lắm! "Nhã Nhã!" An Tả Tả chui ra từ đám đông, nhìn quanh một hồi rốt cuộc cũng tìm thấy Chu Nhã Nhã, cô cầm hai ly trà sữa vui vẻ chạy tới, "Cậu đứng ở đây à, làm mình đi tìm nãy giờ, cho cậu này." Tâm trạng Chu Nhã Nhã hiện giờ rất tệ, cô ta lạnh lùng nhìn ly trà sữa trên tay An Tả Tả, "Đã nói với cậu bao nhiêu lần, đừng có uống mấy thứ này nhiều quá, vứt hết đi." "Nhưng..." Bất giác rụt cổ lại, An Tả Tả sợ hãi nhả cái ống hút trong miệng ra. "Vứt!" Chu Nhã Nhã hung dữ trừng mắt. "A!" An Tả Tả vội vàng quăng luôn ly trà sữa mới uống được vài ngụm, cô chép miệng tiếc rẻ nhìn dòng sữa ngon ngọt loang ra trên mặt xi măng, con đường này chỉ có duy nhất một quán trà sữa, cô đã phải xếp hàng thật lâu mới mua được... Hai mươi phút trôi qua chỉ trong nháy mắt, tiếng rú ga chói tai cuối cùng cũng xuất hiện trở lại. Từ trong khúc ngoặc, cái bóng màu đỏ giống hệt một con rắn đỏ kịch độc, uốn những đường chữ S nhanh nhẹn lao về đích, còn cái bóng đen thì tựa như một con báo đen mạnh mẽ, đem đến một loại cảm giác bùng nổ kinh tâm động phách. Thắng lợi đã rõ. Chu Nhã Nhã đang chuẩn bị bước lên thì điện thoại trong túi chợt rung, có tin nhắn MMS được gửi đến, đó chẳng phải đoạn hội thoại giữa Bạch Tố Tình và Mộc Như Lam sao? Nghe sơ qua thì không có gì đáng nói, thế nhưng thông điệp ẩn sâu trong nó khiến cho sắc mặt Chu Nhã Nhã ngày một âm trầm, bàn tay cầm điện thoại giận dữ siết chặt, cơ hồ như muốn bóp nát... Hôm sau. Ánh ban mai ấm áp tinh nghịch chiếu rọi khắp thành phố, từng đám mây trắng trôi bồng bềnh giữa nền trời trong vắt, thời tiết hôm nay đẹp vô cùng. Sớm tinh mơ, Mộc Như Lam đã có mặt tại học viện Lưu Tư Lan, trên bàn làm việc để đầy những bảng xếp hạng thành tích được thống kê bởi các giáo viên chấm thi. Mỗi kỳ kiểm tra trôi qua đều kéo theo một sự thay đổi lớn, ngoại trừ lớp A cùng và lớp F hầu như bất di bất dịch, các lớp từ B đến E luôn bị thay đổi vị thứ dựa trên thành tích đạt đươc, kẻ thắng đạp lên người thua, quy tắc này đã được Lưu Tư Lan quán triệt ngay từ đầu. Ngoài ra, các chuyến tham quan cũng được đưa vào nội quy, mỗi học kỳ, học viện Lưu Tư Lan sẽ tổ chức một chuyến tham quan cho các học sinh ngay sau bài kiểm tra cuối cùng. Trần Thanh mơ hồ cảm thấy, cánh cửa phòng hội trưởng chính là cánh cửa dẫn đến chốn tiên cảnh, tựa như một loại kết giới giăng giữa căn phòng và trần gian phàm tục, bước qua đó đồng nghĩa với bước vào một thế giới khác, toàn thân như được bao bọc bởi dòng chất lỏng mềm mại không tên, gió thật nhẹ nhàng, không khí trong lành tươi mát, ngay cả thời gian cũng trôi qua cực kì thong thả, dịu dàng bình ổn trái tim rối loạn của những ai bước vào. (MDL: nói cho nhiều, các nàng cứ tưởng tượng, giữa trưa nóng 36 độ, các nàng mở cửa bước vào phòng điều hòa...) Mộc Như Lam ngồi sau bàn làm việc, trên sống mũi đặt một cặp kính không vành hình bầu dục, gương mặt xinh đẹp tăng thêm mấy phần nhã nhặn tinh tế. Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu mỉm cười với Trần Thanh, "Buổi sáng tốt lành." Trần Thanh lúc này mới hoàn hồn, chạm phải nụ cười ấm áp ôn hòa ấy, hai vành tai hắn lặng lẽ đỏ. "Buổi... buổi sáng tốt lành." "Có chuyện gì vậy?" Trần Thanh là một trong các hội phó hội học sinh, nhưng nếu có một chức vị phù hợp hơn dành cho hắn thì đó hẳn phải là "thư ký của Mộc Như Lam." "A... Là thế này," Nói đến chuyện chính, Trần Thanh ôm đống văn kiện trong ngực đưa đến cho Mộc Như Lam, "Hội đồng quản trị vừa đưa xuống kế hoạch hoạt động của Lưu Tư Lan trong nửa học kỳ sắp tới, đây là kế hoạch đại hội thể dục thể thao giữa Tử Viên và Lưu Tư Lan, đây là kế hoạch trao đổi học sinh giữa Mộ Hoa và Lưu Tư Lan vào học kỳ sau, còn đây là kế hoạch tham quan cuối kỳ này." Nói là kế hoạch nhưng thật ra chỉ là một chút ý kiến của hội đồng quản trị, còn quyền quyết định hoàn toàn thuộc về hội trường hội học sinh Mộc Như Lam. Vươn tay tiếp nhận văn kiện, Mộc Như Lam thoáng nghi hoặc, "Kế hoạch trao đổi học sinh giữa Mộ Hoa và Lưu Tư Lan?" Chuyện như vậy mới xảy ra lần đầu, trong ba học viện quý tộc, bê bối nhất chính là Mộ Hoa, nó nằm ở kinh thành xa xôi, học sinh tại đó hầu hết đều là con cháu của những nhân vật tai to mặt lớn, mức độ kiêu căng còn vượt cả các lớp tệ nhất của hai học viện quý tộc ở thành phố K. Một chỗ tệ đến thế mà lại dám đề nghị trao đổi học sinh với một học viện đạt chuẩn quốc tế như Lưu Tư Lan? Quan trọng hơn là, Lưu Tư Lan làm sao có thể đồng ý? Đem học sinh ngoan tặng cho người ta phá hư, có trường nào lại muốn đi làm loại chuyện ngu xuẩn này? "Nghe nói hiệu trưởng Mộ Hoa mới nhậm chức, ông ta muốn tiến hành cải cách lại toàn bộ," Trần Thanh giải thích. Trên văn kiện kia có ghi danh sách học sinh trao đổi do Mộ Hoa đề xuất, trong đó có cả Mộc Như Lam, đúng là được voi đòi tiên! Mà cho dù Mộ Hoa có thèm muốn đến chừng nào thì ít nhất cũng phải xem bộ giáo dục có đồng ý hay không. Dù sao họ cũng đã âm thầm theo dõi Mộc Như Lam từ lâu, mà Mộ Hoa thì lại là một trong những học viện chất lượng kém nhất trong giới giáo dục. Mộc Như Lam lắc đầu cười khẽ, cô không giở giọng nhạo báng mà chỉ thở dài, "Hiệu trưởng Mộ Hoa quả thật can đảm. Kế hoạch này phải sang học kỳ hai mới tiến hành nên đừng bác bỏ vội, trước tiên cứ từ từ quan sát hành động của hiệu trưởng kia, nếu thấy ông ta thật sự muốn cải cách vả lại cũng gặt hái được chút ít thành tựu thì khi ấy chúng ta sẽ vươn tay giúp đỡ." Về phần đại hội thể dục thể thao giữa Tử Viên và Lưu Tư Lan, hai học viện nằm gần nhau, hơn nữa cũng thường xuyên cùng nhau tổ chức hoạt động nên tất nhiên là kế hoạch này được thông qua. "Còn việc tổ chức tham quan ở trong hay ngoài nước thì cứ dựa theo quy định năm ngoái để mọi người bỏ phiếu quyết định. Cậu sang giao phó với hội học sinh cấp hai đi." "Được, mình biết rồi," Trần Thanh gật gật đầu, hắn đã sớm quen với thái độ và cách Mộc Như Lam giải quyết việc chung, thậm chí còn cảm thấy rằng chính Mộc Như Lam như vậy mới khiến mọi người nguyện ý thần phục, cô thoạt nhìn mảnh mai nhưng thật ra lại rất cứng cỏi, người ta có thể bảo bọc cô, nhưng đồng thời cũng có thể dựa dẫm cô. Trần Thanh vừa định ra khỏi phòng thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn ngoái đầu lại, "Đúng rồi, hội trưởng, giáo viên dạy Sinh của lớp A phải nghỉ hộ sản, hôm nay sẽ có giáo viên mới đến báo danh." "Hồ sơ liên quan đâu?" "... Không có." Không có hồ sơ, nghĩa là giáo viên kia không có cơ sở công tác xác định; nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn chính là một nhân vật quan trọng thần bí nào đó. Mộc Như Lam nhướn mày, giáo viên dạy lớp A hả... Cứ chờ xem, nếu hắn là một kẻ không có thực lực chỉ biết đứng nói nhảm thì đừng trách cô không nể mặt mà thẳng tay sa thải. ... Công việc bận rộn khiến thời gian trôi nhanh hơn, kỳ trung khảo vừa mới kết thúc hôm qua, hôm nay đã phải đi học lại bình thường, học sinh vừa ngồi học vừa thấp thỏm cầu nguyện cho lớp mình không bị tụt hạng. Mộc Như Lam làm việc trong văn phòng hội trưởng việc đến tiết thứ tư thì mới xong. Cô đã sớm chuẩn bị bài của những tiết buổi sáng rồi, hơn nữa chỉ cần tự học là hiểu, vì vậy cô không đến lớp cũng không sao. Khép lại tập tài liệu cuối cùng, Mộc Như Lam nhìn đồng hồ, vào lớp đã được mấy phút, tiết thứ tư là tiết sinh học. Ai là kẻ đã khiến chủ tịch bổ nhiệm làm giáo viên dạy Sinh mà không cần thông qua sự đồng ý của cô? Liệu năng lực của hắn có tương xứng với đãi ngộ đặc biệt này không? Nghĩ vậy, Mộc Như Lam đứng dậy đi về lớp, cô muốn tìm hiểu thử xem sao. Sự yên lặng bao trùm lên dãy hành lang, thi thoảng lại truyền đến một vài tiếng nô đùa từ sân thể dục nằm cạnh hàng dừa xanh, cành lá tươi tốt, hoa cỏ ngào ngạt, ong bướm dập dờn vờn quanh, đây chính là cuộc sống tốt đẹp nơi trường học, là trang giấy vô hình ghi lại những năm tháng rực rỡ nhất của đời người. Mộc Như Lam dịu dàng mỉm cười, đôi mắt trong vắt đảo qua từng ngọn cây, hoa nắng nhu hòa nở rộ giữa nền cỏ non mơn mởn, khung cảnh hài hòa đẹp đến bất khả tư nghị. Đôi lúc, thế giới trong mắt ai đó trở nên tốt đẹp quá mức tưởng tượng, khi ấy người hâm mộ sẽ không tránh khỏi hoảng hốt, bởi vì đôi mắt kia trân trọng tất thảy, bao dung tất thảy, nhưng tầm mắt quá rộng lại khiến họ không mảy may nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của loài người... Tựa như rằng, trong mắt cô chỉ có thế giới, không hề có loài người. Kể từ khi Mộc Như Lam ngồi lên ghế hội trưởng, khói thuốc trong học viện Lưu Tư Lan đã biến mất hẳn, chút ít vết tích bẩn thỉu do ảnh hưởng từ Mộ Hoa cũng được xóa sạch, học viện Lưu Tư Lan chỉ còn lại một màu trắng ngà sang trọng, có cảm giác như tiến vào ngưỡng cửa danh môn quý tộc. Hiện tại, phòng học lớp A năm ba đang lặng như tờ, cục diện này bắt đầu hình thành từ một phút sau khi vào lớp, từ khoảng khắc mà bóng dáng giáo viên mới lấp đầy tầm mắt bọn họ. Có những người sở hữu một loại khí chất, một loại cảm giác mà chỉ cần nhìn thôi là đã khiến người ta tim đập chân run, bị đánh cho hoa rơi nước chảy, bất ngờ không kịp phản kích. Giáo viên dạy Sinh vừa nghỉ hộ sản là một phụ nữ ba mươi mấy tuổi, nhan sắc chỉ đến mức trung bình, nhưng kỹ năng nghề nghiệp của bà lại khá tốt. Tại một lớp học liên tục thay giáo viên như lớp A mà bà ấy có thể bình yên dạy hơn nửa học kỳ thì coi như đã lưu tại ấn tượng không tệ trong lòng học sinh, người mới đến dạy thay e rằng khó tránh khỏi bị so sánh. Thế nhưng vào khoảnh khắc người thay thế vừa xuất hiện, ý định so sánh ngay lập tức bốc hơi đi mất. Căn bản là không thể so sánh nổi... Áo sơ mi trắng tinh tươm, quần tây đen phẳng phiu không một nếp nhắn, bên dưới mái tóc đen như mực là một gương mặt tái nhợt như thể đã mấy năm không thấy ánh mặt trời, ngũ quan không quá kinh diễm nhưng lại mang theo vẻ đạm mạc thanh tú khó có thể phớt lờ, thế giới muôn màu muôn vẻ, chỉ có hắn là duy độc hai sắc trắng đen – đơn giản, trong sạch, và lạnh lẽo tựa ánh trăng. Thình thịch... Trái tim ai đó nhất thời đập mạnh, nhìn người đàn ông gầy yếu mà lạnh lùng trên bục giảng, không hiểu sao họ lại có cảm giác hệt như mỗi lần đứng trước mặt Mộc Như Lam. Giọng nói lạnh lẽo chậm rãi vang lên, bốn mươi hai học sinh lớp A im lặng lắng nghe, người đàn ông đứng trên bục chỉ nói một câu hắn là Mặc lão sư, sau đó trực tiếp bước vào bài giảng, không ra oai phủ đầu cũng không hài hước lấy lòng, ấy vậy mà bọn họ lại không tài nào nhìn thẳng mặt hắn, tựa như một ranh giới mà không một ai dám vượt qua. Cuối cùng, tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang bài giảng của Mặc lão sư, Mộc Như Lam nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ, đôi mắt hiền lành phản chiếu hai màu đen trắng, trong đó thoáng qua một tia kinh ngạc. Sự xuất hiện Mộc Như Lam như rót thêm sức sống vào bầu không khí im phăng phắc đến quái dị này, có người khoa trương ngã ra ghế, mồ hôi lạnh vã đầy trên trán, má ơi, nghe thầy giáo này giảng bài làm hắn căng thẳng khủng khiếp, giống như đối phương có thể xé mở tâm tư của hắn bất cứ lúc nào, sau đó đặt nó dưới ánh mặt trời mà đốt cháy rụi. Bóng dáng Mộc Như Lam in hằn lên đôi mắt lạnh lùng của Mặc Khiêm Nhân, hắn chậm rãi hỏi, "Tên." "Mộc Như Lam," Cô đứng thẳng trả lời. "Lý do đi học muộn." "Em xin lỗi, không có lý do gì," Viện cớ này nọ có thể giúp giảm bớt hình phạt nhưng lại không thể làm nhiều lần, bởi vì nó sẽ từ từ gây nên những thành kiến về thái độ của ngươi. Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam một hồi lâu, sau đó mới thản nhiên nói, "Về chỗ ngồi đi." "Vâng, thưa thầy giáo," Mộc Như Lam nhu hòa mỉm cười. Cơ thể Mặc Khiêm Nhân không khỏi cứng đi một chút, hắn rất có "cảm giác" đối với hai tiếng "thầy giáo" của Mộc Như Lam. Học sinh trong lớp kinh ngạc đến ngây người, từ lúc mới biết Mộc Như Lam đến nay, tất cả các giáo viên đều hài lòng về Mộc Như Lam, tựa như cô sinh ra đã là một đứa nhỏ luôn làm cho người ta muốn cưng chiều, ngay cả bà cô già bảo thủ nhất cũng phải dịu giọng đi một chút vào mỗi lần nói chuyện với Mộc Như Lam... Vị Mặc lão sư này rốt cuộc là người thế nào? Bọn họ rất không ưa thái độ mà hắn dành cho Mộc Như Lam, năng lực xì xầm lại càng mạnh mẽ, thầy giáo trẻ tuổi điển trai như vậy, không phải là gay đấy chứ? Hay là mù mất rồi? Mù? Ngược lại là đằng khác, mắt Mặc Khiêm Nhân còn tinh gấp mấy lần người thường. Mộc Như Lam mỉm cười trở lại chỗ ngồi, tai nghe giọng nói của Mặc Khiêm Nhân, mắt nhìn khuôn mặt của Mặc Khiêm Nhân, cô cảm thấy cực kì thích thú, người đàn ông này sao mà thú vị quá vậy? Hắn cứ nhìn chằm chằm như thế thì cô làm sao mà không phấn khích cho được? Đôi mắt kia quả nhiên xinh đẹp đến bất khả tư nghị a... thật sự, thật sự rất muốn khoét chúng ra... "Mộc Như Lam," Tiếng của Mặc lão sư lại vang lên, từng tia sáng lạnh lẽo theo ánh mắt bắn về phía Mộc Như Lam, "Có thể tập trung hơn không?" Rõ ràng cô gái này cười lên rất đẹp, đôi mắt cũng rất trong sạch ấm áp, thế nhưng không biết tâm lý cô ta xuất hiện biến hóa gì mà lại khiến hắn có cảm giác nguy hiểm sởn gai ốc, loại cảm giác này hắn thường xuyên gặp phải mỗi lần giáp mặt với những tên biến thái trong nhà tù California, chúng luôn nhìn hắn bằng ánh mắt thèm thuồng như chực muốn mổ bụng, rút gân, lột da hắn, bất quá độ nguy hiểm vẫn chưa bằng cảm giác mà Mộc Như Lam đem lại. Mộc Như Lam vẫn mỉm cười, "Em luôn tập trung, thưa thầy." "Vậy thì nhìn vào sách đi." "Vâng, thưa thầy," Nụ cười của Mộc Như Lam mỗi lúc một sâu hơn, chà... trong lòng hắn tức giận mà mặt ngoài vẫn có thể lạnh nhạt như thế a, thật sự quá lợi hại, quá thú vị. Mặc Khiêm Nhân trầm mặc nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng hắn lên tiếng, "Hết giờ đến văn phòng gặp tôi." Mộc Như Lam cười híp mi, đôi mắt vẽ nên một hình bán nguyệt xinh đẹp, "Vâng, thưa thầy." Vẻ mặt của Mặc Khiêm Nhân vẫn lạnh như tiền, ẩn sau hàng tóc mái, một hình chữ thập lặng lẽ xuất hiện*. Hắn quay mặt về phía bảng đen, phù phù thổi đám tóc mái của chính mình, đồng thời cũng thổi bay luôn hình chữ thập trên trán, định lực hai mươi mấy năm, làm sao có thể để một tên nghi phạm dễ dàng phá hủy? *Chính là hình chữ thập ở icon nàyヽ( `д´╬)ノ Quay đầu lại cầm lấy viên phấn trên bàn, hắn vừa viết vừa gõ liên hồi lên mặt bảng, tiếng phấn lạch cạch lạch cạch tự động phiên dịch thành một câu: Mộc Như Lam, biến thái đáng chết, đâm chết mi đâm chết mi, ta đâm ta đâm ta đâm đâm đâm! Các học sinh kinh ngạc nhìn nhau, thầy giáo mới này hình như cố tình nhắm vào Mộc Như Lam. Nhưng về phần Mộc Như Lam... Bọn họ quả thật không cảm thấy Mộc Như Lam có thái độ gì đặc biệt, trước giờ cô luôn cư xử ôn hòa với tất cả giáo viên. Ngồi ở hàng ghế thứ ba, Âu Khải Thần chăm chăm nhìn Mộc Như Lam, sau đó lại dời mắt sang Mặc Khiêm Nhân, đôi mắt lãnh khốc hơi híp lại... ... Một tiết học 40 phút trôi qua trong chớp mắt, các học sinh thu dọn sách vở trên bàn, sau đó đại đa số đều đi tới nhà ăn. Trên hành lang chỉ còn lác đác vài bóng người, Mộc Như Lam mỉm cười đi theo sau lưng Mặc Khiêm Nhân, bước chân cô nhàn nhã thoải mái, tựa như một chuyến tản bộ thong thả. Mặc Khiêm Nhân đi về phía trước nhưng lực chú ý lại tập trung ở sau lưng, đôi mắt sắc bén như có thể tìm thấy nơi tăm tối nhất của lòng người, hắn nhìn chằm chằm từng lần cô đung đưa tay chân, nhìn chằm chằm từng mạch máu của cô, nhìn chằm chằm từng biểu tình nhỏ nhất trên mặt cô. "Thầy, thầy cứ nhìn như vậy thì em sẽ nghĩ là thầy yêu em đấy," Mộc Như Lam không kiềm được phải lên tiếng, nụ cười của cô vẫn ấm áp như trước, trong mắt tựa hồ ẩn chứa vài phần phóng túng bất đắc dĩ. "Có tên thợ săn nào lại đi yêu con mồi sao?" Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam nay đã đi đến ngay bên cạnh mình, hắn thản nhiên nói. Mộc Như Lam cười khẽ, "Cũng phải... Nhưng đời người thi thoảng cũng có vài lần thông minh sai thời điểm." Mặc Khiêm Nhân im lặng không đáp, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn luôn khiến người ta có cảm giác xa xôi ngàn dặm, bị ánh mát ấy nhìn chằm chằm mà vẫn có thể bình tĩnh nở nụ cười, ngoại trừ Mộc Như Lam ra thì quả thật không có người thứ hai. Thật bất thường. Bất thường đến mức có chút đáng sợ. Văn phòng của Mặc Khiêm Nhân nằm tại tầng ba khu giáo viên, đây là một văn phòng độc lập có diện tích rất rộng, ở bên trong đặt một cái giường mềm, thậm chí còn có cả băng ghế và bàn thí nghiệm, trên mặt bàn bày ra các loại dao, nhíp, chai lọ, và một khung xương khô – trông qua giống nơi nghiên cứu của một nhà khoa học hơn là một văn phòng giáo viên. Mộc Như Lam nhướn mày quan sát xung quanh, rốt cuộc hắn ta là ai? Đãi ngộ dành cho giáo viên ở Lưu Tư Lan cũng không tệ, nhưng chưa một ai có văn phòng riêng, vậy mà hắn lại... Dời tầm nhìn sang giá sách bên cạnh, đôi mắt Mộc Như Lam lập tức sáng lên. Mặc Khiêm Nhân chú ý đến điểm đó, hắn đảo mắt qua chiếc giá chứa toàn những cuốn sách về y học, giải phẫu học, tâm lý học, "Em định thi vào trường y?" Mộc Như Lam nhẹ nhàng gật đầu, "Vâng, em muốn trở thành pháp y." Đáy mắt Mặc Khiêm Nhân xẹt qua một tia kinh ngạc, chắc chắn không có ai ngờ rằng một thiên sứ như Mộc Như Lam lại muốn đi làm nghề này, quan trọng hơn nữa, pháp y hầu như ngày nào cũng phải tiếp xúc với thi thể, vừa hay đó cũng là việc mà Mặc Khiêm Nhân từng làm trong một thời gian dài. "Vì sao?" Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, trong đôi mắt thờ ơ chợt lơ lửng một cảm xúc không tên. Phụ nữ làm nghề pháp y thì rất cần lòng can đảm, xét theo ngôi biệt thự màu xám cùng các loại dụng cụ và những con rối mà Mộc Như Lam sở hữu, Mặc Khiêm Nhân cảm thấy chuyện này cũng không quá khó hiểu: một tên biến thái có hứng thú với giải phẫu cơ thể người, nếu muốn dùng công việc để che giấu bản chất biến thái thì pháp y quả là một sự lựa chọn tốt. Mộc Như Lam cười tươi hơn một chút, ánh mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân lại càng thêm ôn nhu, "Ép người chết phải mở miệng nói chuyện, không phải rất thú vị sao?" Pháp y là một nghề nghiệp tuyệt vời, nó có thể khiến cho người chết nói ra chân tướng, cũng có thể đổi trắng thay đen bóp méo sự thật, giống như lúc trước, vị pháp y kia khẳng định rằng thi thể của Tiếu Tĩnh và Lý Nhã Lan không có dấu hiệu bị xâm hại. Mặc Khiêm Nhân híp mắt, còn chưa kịp nói gì thì Mộc Như Lam đã cất lời, "Hình như Mặc lão sư rất am hiều về nghề này?" Sách trên giá hầu như không còn mới, nói cách khác, chúng đã được sử dụng rất nhiều lần. "Ừ," Hắn bày ra bộ dáng đương nhiên. Mộc Như Lam vui vẻ hỏi, "Nếu gặp chỗ nào khó hiểu, em có thể hỏi thầy chứ?" "Tùy em," Thần sắc Mặc Khiêm Nhân mang theo vài phần ẩn ý. "Thầy gọi em đến văn phòng có việc gì không?" Đôi mắt Mộc Như Lam sáng lấp lánh, tựa như hai vầng mặt trời nho nhỏ. Mặc Khiêm Nhân thoáng chốc cứng người, thế nhưng biểu tình gượng gạo ấy chỉ kéo dài trong nửa giây rồi lập tức biến mất không một dấu vết. Hắn xoay người rút một tờ bài thi sinh học ra đưa cho Mộc Như Lam, "Lần sau cố gắng đạt điểm tối đa." Mộc Như Lam gật đầu nhìn con số 97 đỏ rực trên mặt giấy, "Là chuyện này ạ?" "Ra ngoài đi," Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói. Đuôi mày của Mộc Như Lam khẽ nhúc nhích, cô mỉm cười lặng lẽ rời khỏi phòng. Mặc Khiêm Nhân cúi đầu đứng trước bàn làm việc, kỳ quái, hắn gọi Mộc Như Lam đến đây để làm gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]