Nguyễn Khả Hạ hối hận lắm.
Lẽ ra cậu không nên bướng bỉnh với Phó Hàn Xuyên, không nên ôm con chạy mất. Cậu cảm thấy bản thân mình thật sự rất quá đáng. Rõ ràng nhìn ra được Phó Hàn Xuyên đối xử với cậu khác với người khác.
Phó Hàn Xuyên cảm nhận được có nước chảy xuống cổ mình, ngẩng đầu lên, ôm vai Nguyễn Khả Hạ, "Sao bảo bối lại khóc rồi?"
Nguyễn Khả Hạ khóc nấc: "Em xin lỗi......"
Phó Hàn Xuyên ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Sao đang yên đang lành lại xin lỗi thế."
Nguyễn Khả Hạ vừa nấc, vừa nói, "Em...... hức, em không nên dọn đi...... Hức, em nên ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về, hức, em sai rồi......"
Phó Hàn Xuyên về nhà không thấy cậu đâu, khi ấy chắc chắn thấy cực kỳ khó chịu trong lòng.
Phó Hàn Xuyên hơi giật mình, Nguyễn Khả Hạ lại đột nhiên xin lỗi vì chuyện này khiến trái tim anh mềm nhũn, cười nhẹ, "Anh cứ tưởng đấy là trò chơi tình thú."
Nguyễn Khả Hạ không nhịn được, bật cười, xong lại nấc lên nói, "Chắc là anh đau lòng lắm, phải không......"
"Đâu có," Phó Hàn Xuyên phủ nhận, "Anh không đau lòng. Vì anh biết em yêu anh mà."
Nguyễn Khả Hạ lí nhí hỏi, "Thật à?"
Phó Hàn Xuyên thấp giọng, dịu dàng nói, "Thật, không lừa em đâu."
Nước mắt của Nguyễn Khả Hạ không tài nào dừng lại được.
Trái tim cậu càng đau hơn. Tại sao anh ấy lại thế? Tại sao cứ bao dung với cậu thế? Rõ ràng là cậu toàn cứng đầu không chịu nghe lời nhưng anh dường như chẳng bao giờ tức giận, chẳng trách cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ket-hon-xong-toi-dem-con-chuon-le/588714/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.