Đa số thí sinh đều chọn ngồi ở hàng ghế ba và bốn trái tim, hàng thứ năm thì có lác đác vài người. Còn hàng cao nhất...... chẳng có ai cả.
Cũng khá là khiêm tốn.
Rõ là cảm thấy bản thân mình chẳng kém ai, nhưng mặt khác lại không dám ngồi lên chỗ cao, sợ bị đánh giá là tự cao tự đại. Nếu như không được huấn luyện viên đánh giá cao, bị đẩy xuống hạng dưới chẳng chẳng còn chút mặt mũi nào mà đem về nữa.
Nguyễn Khả Hạ nở nụ cười, đi lên trên. Ánh mắt mọi người vẫn không ngừng ghim chặt vào cậu.
Bước qua tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba...... Rồi đến thẳng tầng thứ năm. Cậu dừng lại.
Vì cậu nghe thấy tiếng Tả Tử Minh gọi, "Anh ơi ngồi đây đi! Ngồi đây nè!"
Vốn dĩ Tả Tử Minh không định ngồi tận hạng năm cao như thế này đâu. Cậu thấy mình giỏi lắm ngồi được ở tầng thứ ba thôi.
Nhưng ban nãy lúc cậu bước vào, thấy La Dực một mình cô đơn lẻ bóng ngồi ở tầng thứ năm. La Dực là người bạn mà cậu từng quen ở một chương trình khác.
La Dực gọi Tả Tử Minh, kêu cậu lên ngồi với mình. Tả Tử Minh không từ chối nổi, bèn đi lên ngồi cùng.
Nguyễn Khả Hạ cũng không từ chối nổi Tả Tử Minh.
Cậu vô cùng tự tin, vốn là muốn đi đến tầng cao nhất. Dù cho huấn luyện viên không dành cho cậu ngưỡng đánh giá cao nhất đi chăng nữa, thì cậu cho rằng đánh giá của huấn luyện viên không như bản thân mình tự đánh giá cũng chẳng phải là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ket-hon-xong-toi-dem-con-chuon-le/588679/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.