Rầm!!!
Cửa bị lực lớn đột ngột từ ngoài đẩy vào, tiếng vang chói tai cũng đánh thức Ngải Thanh đang sững sờ, quay đầu, liền thấy một phụ nhân chừng 30t đang hùng hổ chạy nhanh đến.
"Thanh nhi, con cuối cùng tỉnh rồi?" Trở tay không kịp, Ngải Thanh bị phụ nhân ôm vào lòng.
"Tốt quá, Thanh nhi, tốt quá, cuối cùng không sao rồi, con dọa chết vú nương, biết không? Hu hu....." Còn chưa chờ Ngải Thanh phản ứng, phụ nhân đã nước mắt đầy mặt.
"Vú nương, đừng khóc." Tiếng ngọt trong trẻo chỉ trẻ con mới có vang lên trong phòng. Nhìn ánh mắt lo lắng và nước mắt chân thành trước mắt, Ngải Thanh đột nhiên bị mê hoặc, vô thức liền buột miệng nói ra, vươn tay nhỏ trắng nõn, ngắn ngủn của mình ra lau nước mắt của phụ nhân.
"Được, được được, vú nương không khóc, vú nương không khóc, vú nương là cao hứng. Thanh nhi, con còn có chỗ nào không thoải mái, nói với vú nương." Phụ nhân vừa nói, vừa tỉ mỉ kiểm tra toàn thân đứa bé, ánh mắt không nén nổi lộ chút lo âu và lo lắng.
"Vú nương, Thanh nhi không đau." Ngải Thanh thuận thế đáp. Có lẽ là khát vọng với tình yêu của mẹ, hoặc là chân tình trong mắt phụ nhân, tuy chỉ gặp qua một lần, nhưng Ngải Thanh đối với vị "vú nương" trước mắt vẫn rất có hảo cảm, lại tạm thời quên tình cảnh trước mắt của mình.
"Mẹ, nó không sao chứ?" Một giọng bé gái vang lên ngoài cửa.
Ngải Thanh lúc này mới phát hiện thì ra ở cửa còn đứng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-huu-dai-gia-lang/2354540/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.