Sau bữa trưa, Trần Lương kéo Ngải Thanh ra cửa, nói là mang y làm quen hoàn cảnh thôn Trần gia, cũng thuận tiện mượn này tiêu thực, tuy mới thành hôn hai ngày đã mang tân nương ra cửa không phải quá ổn, nhưng người trong thôn chất phác, lại thân quen nhau như vậy, căn bản sẽ không có người so đo chuyện nhỏ này.
Ngải Thanh cũng rất thích đề nghị này, dẫu sao mình sẽ sống ở đây, sớm làm quen hoàn cảnh cuộc sống, quan hệ tốt với thôn dân là vô cùng quan trọng. Về ý nghĩ mình sẽ rất nhanh về thôn Cổ Điền, Ngải Thanh cảm thấy mình còn chưa báo đáp tốt ân tình cứu mạng của người ta, sao có thể cứ vậy không chịu trách nhiệm mà rời đi, này thật sự không phải chuyện người có lương tâm sẽ làm, huống chi Trần Lương còn cứu nhà mình hai lần, ân tình này, ừm, nói thế nào cũng phải dùng mấy năm báo đáp đi, đúng, không sai, chính là đạo lý này!
Hai người sau khi khép hờ cửa xong, liền đi thẳng ra ngoài. Ngải Thanh không thể không lần nữa cảm khái sự thanh khiết của dân phong của cổ nhân, lòng người thiện lương, dù ra ngoài cũng không cần đóng kín cửa, càng đừng nói đến khóa chống trộm, nghĩ người hiện đại cẩn thận lại vẫn không phòng được người có tâm, Ngải Thanh không nén được càng thêm một phần thích nơi này.
Tuy mặt trời sau trưa không nhỏ, nhưng đã gần trung tuần tháng 9, bớt đi hiệu ứng nhà kính và bùng nổ dân số của thành phố hiện đại, đối với thôn Trần gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-huu-dai-gia-lang/2354507/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.