Ngải Thanh là thật hối hận rồi, sắc dụ gì đó, quả nhiên là phải trả cái giá đau thương. Cả một đêm a, lúc tỉnh lại lần nữa, Ngải Thanh đều cảm thấy eo đã không phải của mình, nhức mỏi không thôi.
Trần Lương cũng hối hận, nhìn người nằm trên giường không thể động đậy, trong lòng từng trận thít chặt. Trần Lương thừa nhận, xung động đêm qua không phải toàn bộ là do không khống chế được ý chí, nhiều hơn là bởi vì ăn giấm, muốn hung hăng chiếm hữu y, tuyên cáo y là của mình, cho nên từ trên điểm này mà nói, hắn lại không hối hận.
Ngải Thanh nằm trên giường cả ngày, mới có thể miễn cưỡng xuống giường, nghĩ eo tê nhức, khó tránh trong lòng không thoải mái, cả ngày này liền cũng không cho Trần Lương sắc mặt tốt gì; Trần Lương cũng biết đã làm quá mức, liền tận lực lấy lòng, chiếu cố y từng li từng tí, từ bưng trà đưa cơm đến xoa ấn cơ thể, ôm đồm hết.
Ba ngày sau.
"Mặc kệ, ngươi đã đáp ứng ta, ta cũng muốn đi."
"Nhưng, eo ngươi...."
"Ngươi còn dám nói, là việc tốt ai làm. Trần Lương, ta thật sự tốt rồi, ngươi xem ta bây giờ rất linh hoạt."
Trần Lương nhíu mày, như đang suy xét. Hôm nay là ngày thu hoạch lúa trong thôn, vốn đã đáp ứng để Thanh nhi cùng đi, nhưng mà đã xảy ra chuyện ngày đó, cũng không biết hiện giờ khôi phục thế nào, hắn lại làm sao có thể nhẫn tâm để Thanh nhi chịu khổ được; nhưng nếu không đáp ứng, phỏng chừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-huu-dai-gia-lang/2354479/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.