Cảnh 1
Lâm chống lại hai ánh mắt đang nhìn mình, khinh thường bĩu môi, tiếp tục đấu tranh với mỹ thực trước mắt, nhét một cái bánh ngọt lớn vào miệng.
“Nhét cái bánh lớn như vậy, không sợ nghẹn chết à?” Tư Nam hảo tâm nhắc nhở.
“Sợ a!” Lập tức giả vờ đáng thương.
“Chẳng ai thương hại cậu đâu!” Uông Phong Lân ôm Tư Nam vào lòng, cảnh giác nhìn cái tên đang ăn ngấu nghiến mất hết hình tượng.
“Xì, một đám các người đều giống nhau!” Lâm lắc lắc đầu “Các người còn như vậy, nhân loại sẽ bị hủy diệt đó!”
“Chỉ bằng những người chúng tôi?!.” Tu đáp lại.
“Nhìn mấy người kìa, tôi muốn trở về tìm Tiểu Luyến, cố gắng tạo ra con người!” Nói xong, đứng dậy, cất bước, bỏ chạy đi tìm người.
Bốn người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm đã biến mất khỏi cửa mới hoàn hồn trở lại.
“Tại sao khi cậu ta nói muốn tạo ra con người, tôi lại hoàn toàn không liên tưởng đến chuyện đó đó nhỉ?” Uông Phong Lân hoàn hồn mở miệng.
“Tôi cũng vậy!” Tu gật đầu.
“Vậy nghĩ đến cái gì?” A Kha chuyển mắt hỏi.
“Thì là ống nghiệm, nuôi cấy tiêu bản này nọ vân vân.” Tư Nam lấy tay vẽ ra mấy đồ vật trong phòng thí nghiệm trả lời.
“Đúng vậy!” Uông Phong Lân và Tu đồng thời gật đầu.
A Kha vuốt chán một cái: “May quá, cũng không phải mình tôi nghĩ như vậy!”
————–
Cảnh 2:
Đường Tư Viễn bất đắc dĩ ngửa đầu, có ai hẹn hò mà lại đi đến chợ thú cưng không chứ?– Chỉ có mỗi mình mình!
“Tư Viễn, anh đang làm gì vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-huu-ac-khuyen/732216/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.