🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chị gái chọn một vịtrí ngay sát cửa sổ, sofa đôi đặt đối diện nhau. Đương nhiên là chị gáikéo anh trai ngồi xuống một cái sofa đôi, đáng thương cho Lê Duyệt không thể chọn lựa phải ngồi cùng một chỗ với Lạc Thiếu Thừa. Mọi người tùy ý chọn vài món.

Đối với vị chị gái này mà nói, ăn cơm chỉ là thứyếu, bồi dưỡng tình cảm thúc đẩy JQ mới là chính sự. Chị gái nhìn LêDuyệt nói: "Em gái này, vừa rồi em nói, những lời đồn về em trai chị ởtrường, thực sự kém như vậy sao?"

Lại nhìn về phía Lạc ThiếuThừa, ra vẻ thất vọng u buồn, "Tiểu Thừa, chị vẫn cho rằng em giữ khoảng cách với những nữ sinh khác là vì chờ đợi công chúa thiên mệnh của mình xuất hiện, không nghĩ tới lại là vì... chị thật đau lòng mà..."

Lạc Thiếu Thừa im lặng nhìn chị gái. Chị à, lời đồn trong trường học nói em thế nào, sợ rằng chị còn rõ hơn em nữa là, giờ phút này chị diễn cáidáng vẻ đó cho ai coi chứ? Chỉ là nhìn ánh mắt quan tâm, lo lắng của anh rể tương lai, anh vẫn nhàn rỗi mở miệng: "Lời đồn không thể tin, emkhông có hứng thú với đàn ông..." Cảm thấy mình thế nhưng lại trả lờicái vấn đề không ra gì, không khỏi có lòng riêng với người khởi xướng đề tài, cố ý kề sát vào Lê Duyệt, cười đến mờ ám: "Tiểu Duyệt, cô nói cóphải hay không?"

Lê Duyệt vốn đang đắm chìm trong cơn thịnh nộ vì bị đùa giỡn ban nãy, lúc nghe thấy động tĩnh mới phát hiện Lạc ThiếuThừa đang cách mình rất gần, hơn nữa còn cười đến... Tình cảnh này khiến cho giấc mộng hôm trước đột nhiên nhảy ra trong óc, Tiểu Duyệt, chúngta đi sinh một tổ tiểu hồ ly đi... Vì thế khuôn mặt không chịu được mànóng lên, từ trắng mịn như bạch ngọc chuyển thành đỏ bừng...

"Em, em đi toilet..." Rồi đột nhiên đứng dậy, rời ghế mà đi.

"Thừa Duệ, không thể tưởng tượng được em gái của anh lại thẹn thùng như vậy,thật đáng yêu mà!" Em gái này không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, vóc ngườicân đối, thông minh lanh lợi, mà còn thuần khiết đáng yêu! Chị gái càngngày càng vừa lòng với Lê Duyệt.

"Lâm Lâm, kỳ thực đây cũng làlần đầu tiên anh thấy em gái mình đỏ mặt đó!" Từ trước đến nay khi ởtrước mặt anh thực lực của em gái luôn luôn rất mạnh, mạnh mẽ như nữvương, khó có khi có được biểu cảm thẹn thùng của cô gái nhỏ, Dương Thừa Duệ không khỏi đưa mắt đánh giá Lạc Thiếu Thừa, thằng nhóc này đã không còn là tình địch, nhìn kỹ thì thấy bộ dạng cũng xứng đôi với em gái, em trai của Lâm Lâm... Thân càng thêm thân, không nên để nước phù sa chảyra ruộng ngoài!

Giờ phút này Lạc Thiếu Thừa cũng hơi kinh ngạc,vừa nãy bất quá chỉ nói đùa một câu, anh cho rằng cô sẽ nhìn ra được,vốn cảm thấy đấu tới đấu lui với cô cũng có chút thú vị, lại không nghĩtới cô lại đỏ mặt, cướp đường mà chạy...

"Tiểu Thừa, sau này emkhông được khi dễ em ấy nha, em ấy thật đáng yêu mà...." Chị gái cònđang cảm thán, lúc này đồ uống được mang lên, Lê Duyệt làm dịu tâm trạng trong toilet xong thì cũng bước ra.

Chị gái thấy Lê Duyệt trở lại, chớp mắt, nảy ra ý hay: "Em gái này, bàn bạc với em một chuyện nha..."

"Chị cứ nói đi!" Lê Duyệt cảm thấy vừa rồi trong lúc tác chiến với Lạc Thiếu Thừa, thế nhưng lại bị đánh cho tơi bời phải bỏ trốn mất dạng, thật sựlà vô cùng mất mặt, đành trông chờ chị gái có thể nói gì đó để dời điánh mắt chế nhạo của người nào đó.

Chị gái gật đầu, nói: "Vềchuyện của Tiểu Thừa nhà chị... cũng không biết là ai rải ra mấy lời đồn thiếu đạo đức này, em bị dọa, những nữ sinh khác cũng khó tránh khỏi bị hù sợ, cứ như vậy thật sự gây trở ngại cho việc em trai chị đi tìm hạnh phúc! Cho nên chị muốn nhờ em giúp chị một việc... Vốn hôm nay là sinhnhật chị, anh trai em lại quên mất chuyện này, ngay cả quà sinh nhậtcũng không có! Sinh nhật của bạn gái, lễ tình nhân, đêm Thất tịch, lễGiáng sinh, những ngày đó không phải là nên nhớ kỹ trong lòng hay sao,em nói anh của em có phải đã gây ra tội ác tày trời rồi không!... Nhưngmà nhìn em đáng yêu như thế, em chỉ cần đồng ý làm bạn gái chị em traichị vài ngày, chị đây coi như đã nhận được một món quà lớn rồi!"

Tình huống vừa khoa trương vừa giả tạo đầy rẫy trên TV như thế, phiền chịgái phải nghĩ ra mà! Lê Duyệt còn đang định từ chối, đã nhìn thấy ánhmắt đầy vẻ cầu xin của anh trai, hết nói nổi rồi, cô thầm oán: Anh à anh thật không có khí khái mà, vì sắc bán em... Cô không khỏi ca thán, hômqua mình đã đưa ra lời thề son sắt với anh trai nói rằng sẽ giúp anh thu phục chị dâu, không nghĩ lại hôm nay nó lại trở thành cái hố tự chônmình...

Trộm nhìn sang hồ ly, đã thấy anh ta đang cúi đầu, lặng lẽ uống nước, không nói một câu.

Đột nhiên Lê Duyệt cảm thấy mình chính là đương sự tham gia quá trình buônbán nô lệ, nhưng cô không phải là chủ nô, mà là nô lệ bị bán.

"Em gái à, em yên tâm, em trai của chị tuy rằng ngoài mặt thì độc miệng,nhưng đều chỉ là để che đậy bản chất thẹn thùng bên trong nó mà thôi!Trên thực tế nó rất dễ gần! dღđ☆L☆qღđ Trong vài ngày tới, các em chỉ cần đi hồ dạo ở Dân Chủ, rồi lại đi vòng quanh quảng trường Tư Quần, quảngtrường Đoàn Kết, lên giảng đường rồi cùng đến thư viện tự học, lời đồnsẽ tự động ngưng lại, thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi..." Chị gái ngừng lại một chút, rồi tung ra một câu tổng kết:

"Tóm lại, em trai nhà chị giao hết cho em đó! Nó da dày lại biết chịu đựng, em cứ tận sức chà đạp..."

Chị, chị không cần phải nói những câu đầy ẩn ý như thế có được không... Lạc Thiếu Thừa ngẩng đầu lườm cô một cái.

Chịu đựng... Lê Duyệt nghe vậy, trong đầu lại nhịn không được mà hiện lên hình ảnh nào đó...

Sau bữa ăn, thuận theo lời yêu cầu của chị gái, ba người khác cùng cô đidạo phố. Chị gái ca ngợi: "Chân của Tiểu Duyệt thật đẹp, vừa thon dàilại cân xứng" xong lại lôi Lê Duyệt lên lầu một chọn một cái quần jeancủa TOUGH, vừa đấm vừa xoa nói đây là quà gặp mặt, ép Lê Duyệt phảinhận... Sau đó, chị gái lại đề nghị đi Bối Địch tắm suối nước nóng. LêDuyệt nghĩ đến cảnh phải mặc quần áo mỏng manh trước mặt con hồ ly nàođấy, kiếm cớ: "Tuần sau có kỳ thi, em phải về ôn bài" để từ chối, cònLạc Thiếu Thừa tất nhiên là không muốn làm bóng đèn của đôi uyên ươngkhắn khít này, vô cùng thức thời mà rời đi.

"Để Tiểu Lạc đưa emvề trường đi! Đi đường nhớ chú ý an toàn!" Chị gái cảm thấy để em gái và em trai mình ở chung một chỗ để bồi dưỡng tình cảm cũng không tệ, bỏlại một câu xong liền kéo tay anh trai xuống gara lấy chiếc Audi A4 màutrắng của anh, cùng nhau đến Bối Địch hưởng thụ thế giới hai người.

Lạc Thiếu Thừa là người nhà của giảng viên đại học C, Lê Duyệt là sinh viên chưa tốt nghiệp của đại học C, lúc này mục tiêu giống nhau, đều về khu A của đại học C. Thêm nữa, xét thấy chuyện xảy ra lúc nãy cần phải tiếnthêm một bước để đả thông tư tưởng, cho nên hai người đang có tâm tư mới đi cùng với nhau.

"Lạc Thiếu Thừa, vừa lúc lúc chị anh đưa racái lời đề nghị nhàm chán kia sao anh không lên tiếng?" Nhìn theo bónganh chị rời đi, Lê Duyệt mở miệng hỏi.

"Lúc chị tôi nói chuyện,tốt nhất là không nên đưa ra ý kiến phản đối, chỉ cần phản bác một câu,chị ấy lập tức có thể tìm được mười lý do để làm phiền cô..." Lạc ThiếuThừa thản nhiên nói, dừng một chút rồi tiếp tục: "Hơn nữa, chị ấy phảiđi làm, chắc chắn không thể tới giám thị chúng ta, chị ấy muốn nhìn thấy vở kịch cẩu huyết, chúng ta bằng mặt không bằng lòng, diễn dỡ nửa chừng chị ấy cũng không biết..." Còn cả nguyên nhân: Quả thật mình rất ghétbị người khác đồn đại bây bạ như thế, nếu có thể như lời chị nói, vất vả mấy ngày mà nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã),thìcũng không ngại đi thử một lần. Chỉ là những lời này, khi còn chưa rõbức tranh của cô từ đâu mà ra, cô thích mình hay ghét mình hay là có ýnghĩ nào khác, thì anh sẽ không nói cho cô biết. Dù sao anh cũng còn rất nhiều cách, cho dù cô có bằng lòng hay không, mình đều có thể đạt đượcmục đích.

"Nhưng mà..." Đồng ý là một chuyện, lén làm khác đilại là một chuyện khác. Lê Duyệt đang thầm nghĩ, thình lình nghe đượcmột dãy số di động phát ra từ miệng Lạc Thiếu Thừa: "139XXXXXXX"

"Dãy số này là?" Lê Duyệt không khỏi nghi hoặc.

"Của tôi. Nếu đã đồng ý sẽ diễn trò cho chị tôi xem, tất nhiên phải chuẩn bị một chút mới được. Số điện thoại này thuận tiện cho lúc cô không giảiquyết được, tôi sẽ tiến hành viện trợ theo chủ nghĩa nhân đạo." Cái cớcủa Lạc Thiếu Thừa rất có lý, không chê vào đâu được.

Dựa vàoviệc tạm thời số di động này đối với mình chỉ lợi không hại, Lê Duyệtlưu vào máy, đồng thời gọi đi rồi lập tức ngắt máy, vì thế trong di động của Lạc Thiếu Thừa cũng có số của cô.

"Sinh nhật: Ngày 16 tháng 7 năm XX, màu sắc yêu thích: Đen, đồ uống yêu thích: Sữa, chuyện ghétnhất: Lúc ngủ bị người khác đánh thức... Thôi, đưa MSN hay số QQ của côcho tôi đi, tôi gửi bản Word cho cô... Tốt nhất là cô cũng nên chuẩn bịmột bản như thế để gửi cho tôi." Người nào đó tiếp tục nói.

LêDuyệt nghe vậy thì sững sờ: "Thực... cần thiết sao?" Cô cảm thấy chuyệnnày không chỉ đơn giản như thế, con hồ ly đáng chết, đến cùng là đang có kế hoạch gì chứ... QQ, MSN, còn cả tư liệu cá nhân, đây là tư liệu cánhân của cô... Cứ như vậy mà để cho anh ta biết sao?

"Cô nghĩrằng tôi và cô gạt được chị tôi dễ thế sao? Vừa rồi hẳn là cô đã pháthiện, chị ấy chỉ cần nói chưa tới vài câu đã có thể dễ dàng đạt được mục đích... Chị ấy tốt nghiệp khoa báo chí đại học W, từng là thành viênđội chó săn của tạp chí X... Nói đến chuyện người anh trai đơn thuần của cô có thể câu được chị ấy, coi như là kỳ tích rồi..." Lời này một lànói chị gái rất lợi hại, hai là tỏ vẻ nếu chuyện giữa hai người bọn họmà xử lý không tốt để chị ấy phát hiện, một khi chị ấy tức giận sẽ ảnhhưởng đến anh trai cô.

"Nhưng mà... Tôi nói này, chị của anh sao biết được tôi thích cái gì? Anh chỉ cần gửi tư liệu của anh cho tôi làđược rồi, của tôi thì anh cứ tự bịa ra đi..." Sau khi nghe xong lời củaanh ta, Lê Duyệt bối rối, đột nhiên trong não xẹt qua tia sáng, bừngtỉnh đại ngộ, thiếu chút nữa đã bị con hồ ly này lừa rồi, cô hoàn toànkhông cần phải để lộ ra bất cứ thứ gì.

"Vô ích thôi, có lẽ giờ này chị ấy đã dò được tin tức của cô từ miệng anh cô rồi..."

"Lạc Thiếu Thừa, nếu tôi không chịu đưa tư liệu thì sao..." Kinh nghiệm'giao tiếp với nam sinh vẫn có thể toàn thân rút lui' nhiều năm nói chocô biết, dღđ。l。qღđ tư liệu cá nhân của mình nếu như để cho con hồ lygiảo hoạt này nắm giữ, chắc chắc là một việc rất nguy hiểm.

"Cơn tức của chị tôi vô cùng khủng bố, nghĩ đến hạnh phúc của anh cô, tôikhuyên cô đừng có từ chối... Hay là, kỳ thực cô muốn làm theo đề nghịcủa chị tôi nên mới không muốn hưởng ứng phương án lừa gạt chị tôi?" LêDuyệt dùng một câu hai nghĩa, vừa uy hiếp vừa chế nhạo, "Tiểu Duyệt, kỳthực tôi cũng không để ý đến chuyện diễn kịch vài ngày.. tôi chỉ sợ đếnlúc đó cô lại kịch giả tình thật không dứt ra được, tôi sao có thể làmtổn thương người thân được, cô nói có đúng không? Hay là cô đãthích...."

"Lạc Thiếu Thừa, đừng có tự mình đa tình, ai muốn làmbạn gái anh chứ! ... 123 889XX, nhớ ghi rõ là anh, tôi thường luôn đểẩn." Thôi, nghe anh ta nói tiếp nữa cô sẽ điên mất... Dù sao anh ta cũng gửi tư liệu cho cô, ngẫm lại cũng lại cũng không tính là chịu thiệt.

Vì thế, trong di động của Lạc Thiếu Thừa có thêm số di động và dãy số QQ của Lê Duyệt.

Sau khi hai người về lại khu A, Lê Duyệt đi về phía khu ký túc xá nữ snh,lại phát hiện Lạc Thiếu Thừa vẫn đi theo bên cạnh mình. Hai người bọn họ nam đẹp trai nữ ưa nhìn, cùng đi với nhau đã thu hút sự chú ý của rấtnhiều sinh viên, rốt cuộc Lê Duyệt không nhịn được nữa, mở miệng: "LạcThiếu Thừa, anh định đi theo tới lúc nào? Khu nhà của giảng viên khôngphải ở hướng này, ký túc xá nam sinh cũng không phải hướng này..."

"Vừa rồi ăn no quá, giờ muốn đi vòng quanh trường học tản bộ." Lạc Thiếu Thừa thản nhiên trả lời.

"Anh không phát hiện là có rất nhiều người nhìn anh hay sao?" Nhìn anh và tôi!

"Thì sao? Lúc nào tôi cũng được người khác chú ý, đã sớm thành thói quen rồi..." Lạc Thiếu Thừa lơ đãng trả lời.

"Nhưng tôi không quen." Biết người nào đó đang giả bộ, Lê Duyệt tiếp tục nhẫn nại, phun ra một câu như thế.

"Tôi nghĩ cô cũng đã sớm quen rồi chứ." Lạc Thiếu Thừa nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn cô.

"Tôi quen bị nhìn một mình, không quen bị nhìn hai người!" Được rồi, cô đã nói rõ ra rồi.

"Hả, có khác nhau sao?" Lạc Thiếu Thừa ra vẻ không hiểu nhìn cô.

"Lạc Thiếu Thừa... Hình như bụng tôi không khỏe, anh cứ đi dạo đi, tôi đitoilet! Tạm biệt, không tiễn!" Lê Duyệt cảm thấy sức nhẫn nại của mìnhsắp dùng hết với cái tên đang giả ngây giả dại này rồi! Vì thế thừa dịpđi đến tòa giảng đường năm, lấy cớ bỏ trốn.

"Tiểu Duyệt, côkhông sao chứ? Hôm nay mới một hai giờ mà cô đã đi nhiều lần như thế? Có cần tôi dẫn cô đến phòng y tế để điều trị, uống thuốc truyền dịch gìđó?" Phía sau vang lên giọng nói ra vẻ quan tâm của tên kia.

"Không sao, anh đi đi, bye bye!" Lê Duyệt cũng không quay đầu lại, trực tiếpđi vào tòa giảng đường, nhất định là anh ta cố ý, nhất định là cố ý...Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một trận xúc động nho nhỏ.

Để lại Lạc Thiếu Thừa đứng một chỗ, khuôn mặt cười đầy vẻ xấu xa, cười đến càn rỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.