Ngày đông, ngoài cửa sổ, gió sướt mướt thổi lay cây lá cùng bụi hoa quế um tùm. Hơi lạnh luồn bên dưới mái ngói không được ánh mặt trời chiếu tới làm cho hành lang gỗ vắng vẻ càng thêm âm u lạnh giá.
Ấy vậy mà trong gian phòng nhỏ của Chu Hàm, sức nóng đang tăng cao. Lò lửa cháy lép bép, hài tử vừa sinh nhỏ giọng oe oe, và ánh mắt y như dao đang găm nát da thịt Hàn Quân Cát khiến cho không khí tưởng chừng bùng cháy.
"Được rồi, được rồi, chuyện có gì đâu mà cáu kỉnh với nhau! Không phải chỉ là Quân Cát cắt lấy một chút Long cốt cho ngươi ăn thôi sao?"
Chu Hàm quay sang nhìn Hàn Du, có vẻ rất phật lòng trước lời hắn nói nhưng rốt cuộc cũng chỉ im lặng, lửa giận giảm đi vài phần. Đương nhiên, lời của tiền bối, y làm sao dám bắt bẻ trách cứ. So ra, Hàn Quân Tường lại vì lời giải thích này mà chấn động hơn hẳn. Nó trố mắt hết nhìn Hàn Quân Cát rồi lại nhìn Chu Hàm. Chuyện bên trong phòng sinh, đương nhiên nó chẳng rõ. Nhưng nó rất rõ, nếu mất đi Long cốt, chính là mất đi tính mạng. Nếu không phải sức trẻ dẻo dai, hoặc là pháp lực cao cường, người mất đi Long cốt, cầm chắc cái chết. Nếu vậy, phụ thân nổi nóng với cha, cũng không phải là vô lý.
Thấy tình hình đã bớt căng thẳng, Hàn Du cũng không rảnh để xen vào chuyện tình cảm của hậu bối, nhanh nhẹn kiếm đường lui. "Lôi Ngọc, còn đứng ngây ra đó à? Chúng ta mau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-dinh-nho/2532318/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.