Biên tập: Thủy Nguyệt 
Chỉnh sửa: Zừaaa┃Đọc kiểm: Red Tea 
Dỗ trẻ con khóc bao giờ chưa? Là kiểu nói lý không thông, chỉ biết dùng tiếng khóc lấn át tiếng nói ý. 
Nói thật, trước khi Lăng Điềm Điềm khóc toáng lên, Lăng Dục Cẩn chưa từng trải nghiệm lực sát thương tự nhiên mà mấy kẻ không răng mang lại. 
Lăng Dục Cẩn bị tiếng khóc làm cho váng đầu quay sang nhìn người nhà cầu cứu, không ngờ họ lại đang hoài niệm: “Bé Cẩn lúc nhỏ cũng khóc như này, lúc ấy nghe chỉ thấy lo, giờ nghe lại thấy nhớ!” 
“Đúng thế, trước kia còn thắc mắc Bé Cẩn bé xíu sao khóc to vậy, giờ nhìn Điềm Điềm lại thấy thật đáng yêu!” 
Người đã nuôi trẻ con quả nhiên khác biệt, bà thuần thục bế mầm nhỏ lên, đong đưa, sau đó đặt vào ngực Lăng Dục Cẩn, để người đang không biết làm gì tiếp tục. 
Còn cổ vũ: “Cố lên ~” 
Này, cái này có gì mà cố lên? Nhưng Lăng Dục Cẩn biết hành vi cướp thức ăn của mình đã quá đáng nên đành kiên trì dỗ Lăng Điềm Điềm. 
“Không khóc, nín nào, tôi sai rồi, giờ tôi ép nước dưa hấu cho cậu được không?” 
Lăng Điềm Điềm không thèm quan tâm, vẫn khóc tối tăm mặt mũi. 
“Thêm một cốc nước chanh?” 
“Thật không?” Bảo dừng là dừng, Lăng Điềm Điềm thút tha thút thít, run run lá non dính nước, xác nhận lại. 
Lăng Dục Cẩn đầu hàng mầm nhỏ này, gật đầu, mang Lăng Điềm Điềm xuống bếp. 
Hàng ngày ăn nhiều như vậy không biết đồ ăn đi đâu rồi? Lăng Dục Cẩn tựa khung cửa nhìn Lăng Điềm Điềm ừng ực uống nước trái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-dinh-nam-tot/402146/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.