Thực ra nhà mình không phải họ Lăng mà là họ Lý đúng không? Rốt cuộc là tên gà mờ nào điền thông tin đăng ký hộ khẩu cho bố Lăng? Chẳng nhẽ không đối chiếu lại văn bản à? Nghiêm cẩn, quyền uy, tôn nghiêm của chế độ đăng ký hộ khẩu đã bị vứt vào xó nào rồi? Lăng Dục Cẩn cầm hồ sơ của Lý Gia Sâm, đi đến chỗ không người rồi lấy ảnh chụp ra, bất đắc dĩ: “Bố ơi, tên bố rốt cuộc là Lăng Gia Sâm hay Lý Gia Sâm?” “Khụ khụ, con à, đây là một chuyện cũ rất dài từ thời bố chưa thi tiếng phổ thông.” Bố Lăng lúng túng sờ mũi, quá khứ đen tối bị con trai út phát hiện, muốn đội quần quá! “Vậy thôi không cần kể cũng được, chúng ta đi tìm giường ngủ năm ấy của bố đi!” Lăng Dục Cẩn khỏi cần nghĩ từ chối luôn, cậu ôm thỏ bông đi tiếp. Bố Lăng trong ảnh nỏng nảy giậm chân: “Bé Cẩn, con không nghe bố nói hết à? Bố cảm thấy họ Lăng nghe ngầu hơn họ Lý nhiều, các con không thấy vậy sao?” “Dạ dạ.” Lăng Dục Cẩn dám cá hình tượng kiệm lời ổn trọng của bố Lăng trước đó là giả, có khi ít nói là do sợ vừa mở miệng đã lộ thì có! Thấy người nhà không ai quan tâm câu chuyện vì sao Lý Gia Sâm biến thành Lăng Gia Sâm, bố Lăng tủi thân xán tới gần mẹ Lăng khăn mặt: “Anh cảm thấy Bé Cẩn lớn rồi, không còn là áo bông nhỏ tri kỷ năm nào nữa!” Lăng Dục Cẩn chưa kịp đáp, Lăng Thanh Huyền đã cười bỉ ổi, rung tai thỏ, xém chút hất văng ảnh chụp ra xa khỏi khăn mặt: “Bố ơi, áo bông nhỏ là chỉ con gái, con mới là áo bông nhỏ của bố mẹ!” “Hừ, Thanh Huyền con rõ ràng là áo quân đội, nào phải áo bông nhỏ mềm mại đáng yêu.” Bố Lăng không hề nể mặt con gái, trào phúng. Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền là cặp sinh đôi có ngoại hình rất khác nhau. Lăng Kiệt Sâm là người thể chất yếu nhất nhà, lúc sinh ra nặng chưa tới hai ký, suýt thì không nuôi lớn nổi, có thể là lúc còn trong bụng mẹ bị Lăng Thanh Huyền giành mất dinh dưỡng, sau này dù bồi bổ lại như thế nào Lăng Kiệt Sâm cũng chỉ cao tới một mét bảy tám, thân hình mảnh khảnh tinh tế, thần kinh vận động bằng không, nhìn như liễu rủ trong gió, cộng thêm gương mặt trắng nõn dẫn đến không ít lần bị nhìn nhầm thành con gái. Lăng Thanh Huyền thì ngược lại, vừa sinh ra cân nặng đã bỏ xa anh sinh đôi, tiếng khóc vang trời, tay vung mạnh mẽ, sau này không chỉ trổ mã thành mỹ nữ cao gầy một mét tám mà còn thông thạo đủ loại thể dục thể thao, ngoài mấy môn thông dụng như điền kinh, bóng rổ, quyền Thái, còn giỏi đấu kiếm, leo núi, trượt ván. Cũng vì mái tóc ngắn và dáng người tiêu sái mà toàn bị hiểu lầm là anh của Lăng Kiệt Sâm. _(:з)∠)_ Thế nên bố Lăng mới không muốn thừa nhận con gái nhỏ có thể một chọi năm là áo bông nhỏ, rõ ràng là áo khoác quân đội kháng lạnh chống rét! “Áo khoác quân đội cũng được, để Kiệt Sâm với Bé Cẩn làm quần đùi của bố đi!” Lăng Thanh Huyền tiếp tục trêu bố mẹ, ngồi trong ngực em trai ý đồ kéo cả hai anh em còn lại xuống nước cùng. “Còn lâu anh mới làm quần đùi, Lăng Thanh Huyền, em quá đáng vừa thôi!” Đĩa CD Lăng Kiệt Sâm không động đậy được, nóng nảy xin viện trợ từ em trai: “Bé Cẩn, Thanh Huyền bắt nạt chúng ta!” Lăng Dục Cẩn nắm chặt cái tai thỏ đang vung vẩy, trấn an Lăng Kiệt Sâm, cuối cùng là vì sao mà cậu mới hai ngày trước còn ngồi trong lớp tiếp nhận chín năm giáo dục bắt buộc nay lại đang vùng vẫy trong thế giới huyền huyễn phi khoa học này đây? Sau khi nhập hồn vào đồ vật tâm trí người thân hình như trở nên trẻ con hơn nhiều? Lăng Dục cẩn làm trụ cột ngăn sóng chặn gió ở nhà họ Lăng biểu thị mình đang phải chịu áp lực rất lớn! Nếu vào cô nhi viện chắc chắn sẽ gặp nhiều trẻ con, cầm thỏ bông đi qua đi lại không ổn lắm, nhỡ có đứa trẻ nào thích thỏ bông thì chẳng nhẽ Lăng Dục Cẩn phải tặng Lăng Thanh Huyền cho người ta sao? Tất nhiên là không! Nên thỏ bông vẫn ngoan ngoãn nằm trong ba lô thì hơn, còn cậu sẽ tự đi xem chỗ bố Lăng trùng sinh xem viên ngọc có gì thay đổi không. Ký túc xá nhỏ ngày xưa bố Lăng ở đang được tu sửa lại, vừa đúng lúc này người của cô nhi viện đã dọn hết ra nên trong phòng không có người. Lăng Dục Cẩn vòng qua chỗ tủ giày, bàn ghế, cậu đếm giường ngủ, đi đến giường sắt thứ tám, lấy viên ngọc trong túi ra. Soi dưới nắng, Lăng Dục Cẩn nhìn hạt giống bên trong, cứ thấy hình như nó to hơn hẳn, đối chiếu với ảnh trong di động, đúng là to hơn thật. Trông tròn tròn đáng yêu ghê! Cầm hạt giống đi vòng quanh vài lượt, không có phản ứng. Lăng Dục Cẩn đeo ba lô ra trước ngực, mở khóa: “Viên ngọc không có phản ứng gì hết, có khả năng suy đoán của chúng ta sai rồi.” Đĩa CD Lăng Kiệt Sâm đề nghị: “Chưa chắc, hay em tưới cho nó ít nước đi Bé Cẩn, muốn nảy mầm cũng cần đủ điều kiện mà.” “Đây là giường ngủ của người khác, sao mà tưới nước được?” Lăng Dục Cẩn chợt nhớ ra trong túi có một hộp khăn ướt chưa bóc, cậu bóc vỏ ra: “Loại này không có tinh dầu, cũng coi như là có nước, hay là em lấy khăn ướt lau viên ngọc này?” Ở lâu với người nhà trí tưởng tượng bay xa bất giác não Lăng Dục Cẩn cũng nhảy vọt về chất, chuyện dùng khăn ướt thay nước tưới cây cũng nghĩ ra được luôn! Quá đỉnh! Người nhà họ Lăng lại thấy chuyện này chả có vấn đề gì, thi nhau đồng ý, sau đó đồng loạt nhìn Lăng Dục Cẩn cầm khăn ướt lau lau viên ngọc, hạt giống phá ngọc chui ra, mọc lên hai lá mầm non nớt, mọng nước. “Bé Cẩn siêu thật! “Oa, cách này quá tuyệt, hạt giống nảy mầm rồi!” Lăng Dục Cẩn: Thực ra vừa nãy cậu chỉ định đùa để giảm căng thẳng thôi. Nhìn mầm cây mới nảy yếu ớt có thể gãy bất cứ lúc nào, Lăng Dục Cẩn lấy trong túi ra một hộp thủy tinh, thả viên ngọc có hạt giống vào, sau đó đeo ba lô ra ngoài tìm nhân viên cô nhi viện, quyên góp tiền dưới tên bố Lăng. Những năm qua cứ đầu đông là bố Lăng lại quyên góp cho cô nhi viện ít vật tư, nhưng năm nay người nhà họ Lăng không rõ một tháng sau họ đang ở thế giới nào nên Lăng Dục Cẩn thay bố quyên góp trước. Vì cô nhi viện rất xa nên giờ về địa điểm bố mẹ Lăng gặp nhau hay bệnh viện mẹ Lăng đầu thai đều không kịp nên Lăng Dục Cẩn ôm người nhà trong lòng, bắt xe bus về nhà. Người nhà xuất hồn xong không có cảm giác đói bụng nên Lăng Dục Cẩn chỉ mua thức ăn cho một người, cậu quen thuộc đi siêu thị mua sắm, thuận tiện lấy hàng chuyển phát nhanh của Lăng Kiệt Sâm. Lúc về Lăng Dục Cẩn còn cố ý mua một túi đất dinh dưỡng, không biết hạt giống là loại cây gì nhưng trước tiên cứ sắp xếp cho nó cẩn thận đã. Thả viên ngọc xinh đẹp vào đất dinh dưỡng bảy màu, Lăng Dục Cẩn để chậu cây trên bàn trà, đặt người nhà trên ghế sô pha để họ tiện nói chuyện, mình thì vào bếp nấu cơm. Sau khi làm xong mì xào dầu hành và nấm xào, để ở gần người nhà hơn Lăng Dục Cẩn mang luôn đồ ăn lên bàn trà, đang định ăn thì thấy thỏ bông quấn khăn mặt trên đầu lung lay tụt xuống ghế sô pha, vịn bàn nhìn thức ăn cậu làm. Buông đũa, ôm chị lên, để mẹ và chị thấy rõ đĩa thức ăn, cậu tưởng người nhà nhìn cậu ăn cơm thấy đói bụng nên nói: “Đợi lát nữa con nấu ít cháo, nếu ban đêm hồn mọi người xuất ra trở về thì có thể ăn một chút.” Nhưng tiêu điểm của mẹ Lăng và Lăng Thanh Huyền không ở đó, hai người nhìn đồ ăn ngon mắt và kĩ thuật dùng dao không thua gì đầu bếp chuyên nghiệp của cậu, úp mở hỏi: “Bé Cẩn, đây là lần đầu thấy con nấu cơm, mẹ xin lỗi vì quan tâm con chưa tới nơi tới chốn.” Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền học nội trú ở trường, bố mẹ Lăng bận rộn chuyện tiệm cơm, lại thêm Lăng Dục Cẩn là đứa trẻ hiểu chuyện bớt lo nên người nhà họ Lăng luôn nấu cơm sáng cho Lăng Dục Cẩn, còn cơm trưa và tối thì để cậu ăn ở canteen trường hoặc ra tiệm cơm nhà mình giải quyết. Nhưng tiệm cơm cách trường rất xa nên Lăng Dục Cẩn rất hiếm khi tới, bố mẹ Lăng cứ ngỡ con mình ăn cơm ở trường, cho tới một ngày ngẫu nhiên phát hiện con trai thường xuyên mua rau mua thịt về nhà mới vỡ lẽ Lăng Dục Cẩn vẫn luôn nấu cơm ở nhà. Bố Lăng vốn là cô nhi, không có tài năng gì đặc biệt, gặp mẹ Lăng khi tuổi còn nhỏ, cả hai chịu không ít khổ mới yên ổn như bây giờ, nên từ một góc độ nào đó hai người đều không thấy chuyện Lăng Dục cẩn tự nấu cơm là có vấn đề. Trẻ con ấy mà, không chịu khổ sao có thể hiểu chuyện? Hơn nữa so với họ Lăng Dục Cẩn chỉ là tự nấu cơm, cũng chẳng tính là khổ. Lăng Kiệt Sâm với Lăng Thanh Huyền nội trú ở trường đâu hay em út biết nấu cơm. Bình thường có quan tâm đến em cũng ít hỏi tới vấn đề như dán vé xe buýt chưa? Khuya về một mình nấu cơm có mệt không? Người nhà họ Lăng trước kia bận rộn, nay xuất hồn bám vào đồ vật, ở chung với Lăng Dục Cẩn cả ngày mới phát hiện, đứa nhỏ bé xíu mềm mại khóc vang trời trong trí nhớ đã lớn lên thành mỹ thiếu niên lễ phép hiểu chuyện có thể tự chăm sóc cho bản thân mình rồi. Cậu biết sắp xếp thời gian biểu hợp lý, rõ lúc nào siêu thị nhập rau mới, hiểu thời gian thanh toán tiền điện nước gas mạng… còn thân với anh shipper, nấu cơm lại ngon nữa. Nhìn rau củ cậu thái bố mẹ Lăng khẳng định con mình đã nấu cơm ba, bốn năm rồi. Thế nhưng Bé Cẩn còn chưa đầy mười lăm tuổi lại có kinh nghiệm nấu ăn ba, bốn năm, nghe sao mà xót xa! Không khí đột nhiên trùng xuống, bố mẹ Lăng tự trách mình, có lẽ vì hai đứa con xuyên không Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền khiến người ta yên tâm nên trình độ nuôi dạy con của họ không cao, nhiều khi sơ ý. Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền cũng không hiểu rõ trẻ con bình thường thực sự cần gì, bình thường đối với em trai rất tốt, nhưng cũng rất cẩu thả, căn bản chưa từng nghĩ tới Lăng Dục Cẩn từ cấp một tới cấp hai đã có thể tự chăm được mình có trưởng thành quá sớm hay không? Người nhà họ Lăng nhớ rất rõ ngày Lăng Dục Cẩn ra đời ai nấy đều vui sướng không kìm nổi, dù Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền mới ba tuổi nhưng chăm sóc trẻ nhỏ là trách nhiệm của mọi người, ai cũng là bảo mẫu nhỏ. Lăng Dục Cẩn là một đứa trẻ bình thường, lúc mới sinh da rất nhạy cảm, thường xuyên bị mẩn ngứa nên Lăng Dục Cẩn cứ gãi mặt liên tục, sợ cậu cào mình để lại sẹo nên cả nhà thay phiên ra trận chăm sóc cậu. Lớn hơn chút, da hết nhạy cảm, Lăng Dục Cẩn bắt đầu rất nghịch ngợm, sữa không chịu uống, cứ nhằm đêm mà khóc, chỉ có được người nhà dỗ mới chịu yên. Tiếng trẻ con khóc rất đau lòng, lại thêm khóc đến mặt đỏ bừng như sắp nghẹt thở càng làm người ta thương xót, thế là bốn người nhà họ Lăng bước vào hành trình thay phiên nhau dỗ trẻ. Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền bản thân cũng là trẻ con, dù đã thẳng thắn nói với bố mẹ chuyện mình xuyên qua nhưng cơ thể ba tuổi vẫn cần ngủ sớm dậy muộn, thế là sáng Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền trông em, tối bố mẹ thay ca. Vì vậy cũng có thể nói Lăng Dục Cẩn là do bố mẹ anh chị bốn người cố gắng nuôi lớn. Thế là tới khi Lăng Dục Cẩn ba tuổi, có thể đi nhà trẻ, không còn khóc nữa, một nhà bốn người còn ôm nhau cảm thán một chập. Lúc nhỏ mè nheo bao nhiêu lớn lên lại hiểu chuyện bấy nhiêu, Lăng Dục Cẩn thông minh từ bé ngày càng khiến người nhà bớt lo, lại thêm mọi người sợ bí mật trùng sinh xuyên qua dọa con nhỏ, thế là những lần lải nhải Bé Cẩn ăn cơm chưa, uống nước chưa, hôm nay có bị bắt nạt không… ngày càng thưa thớt. Thời gian dần trôi, trọng tâm cuộc sống dần rời khỏi Lăng Dục Cẩn, sự quan tâm của người nhà họ Lăng dần bớt cẩn thận, Lăng Dục Cẩn cũng từ hay nhõng nhẽo thành tính cách độc lập kiên cường. Giao lưu tâm sự lệch pha nghiêm trọng, hay là nói giờ người nhà họ Lăng đã không hiểu rõ Lăng Dục Cẩn nữa. Lăng Dục Cẩn ăn xong hai đũa mì, nghe mẹ nói vậy thì ngạc nhiên: “Sao mẹ lại nói vậy? Không cần xin lỗi con.” Lăng Dục Cẩn không hề thấy tự làm mấy chuyện này có gì mà tủi thân, cậu cũng chả phải mới ba, bốn tuổi, có thể tự chăm mình không phải chuyện bình thường à? Nhưng người nhà họ Lăng lại cảm thấy mấy năm này họ quá bỏ bê Lăng Dục Cẩn rồi, thế là cả đám yên tĩnh vây quanh nhìn cậu ăn cơm. Nhưng chỉ mình mình ăn cảm giác quá kỳ quái, Lăng Dục Cẩn đặt nửa đĩa mì xuống, định vào bếp nướng ít khoai lang, người nhà đang xuất hồn vẫn có khứu giác, không ăn thì ngửi mùi cũng được. Khoai lang nổi tiếng thơm, chi bằng dùng nó an ủi người thân trước. Người nhà họ Lăng đột nhiên trở nên bám dính Lăng Dục Cẩn, muốn bên cậu mọi lúc mọi nơi, Lăng Dục Cẩn bó tay, đành vác theo thỏ bông, đĩa CD, ảnh chụp và khăn mặt bên mình, vừa nói chuyện vừa nướng khoai, lúc lâu sau mới về lại phòng khách. “Mọi người không cần khoa trương thế đâu.” Lăng Dục Cẩn tự nhận bản thân không phải thiếu niên thiếu tình thương, nhìn người nhà một mực muốn bù đắp cho mình mà dở khóc dở cười. “Vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm, con ăn mì tiếp, mọi người ngửi mùi khoai nướng!” Phải nắm chặt thời gian ở bên dỗ dành trái tim thiếu niên mười lăm tuổi, đây là tâm tình chung của nhà họ Lăng. Buông tay, kệ người nhà khăng khăng một mực, Lăng Dục Cẩn ngồi xuống cầm đũa, sửng sốt, cơm đâu rồi? Cả nửa đĩa mì xào lẫn nấm đều bốc hơi bằng sạch! Thấy Bé Cẩn cầm đũa không động, Lăng Thanh Huyền chọc tai vào tay em trai: “Sao không ăn cơm nữa?” “Chị, cơm của em biến mất rồi!” Đã gặp chuyện người nhà xuất hồn rồi còn xuất hiện việc cơm mất tích sao? Lăng Dục Cẩn khẩn trương ôm người nhà vào lòng, cảnh giác nhìn góc phòng khách: “Ai đó, đi ra đi!” Chẳng nhẽ là trộm vào nhà? Người nhà họ Lăng khẩn trương theo cũng nhao nhao lên tiếng, muốn uy hiếp kẻ bí ẩn đột nhập vào nhà: “Mau ra đây, nhà chúng tôi không phải muốn là vào, cẩn thận bị hù chết!” “Đúng, thấy đĩa CD biết nói chuyện bao giờ chưa? Siêu đáng sợ nhá!” “Chúng tôi đã báo cảnh sát, nhanh đi ra đi!” Lúc người nhà dọa nạt, Lăng Dục Cẩn đột nhiên phát hiện trên bàn có một đường dầu mờ, bắt đầu từ chỗ bát đĩa, uốn lượn kéo dài tới chỗ để bồn hoa. Trong lòng lờ mờ đoán ra, Lăng Dục Cẩn vươn tay cầm viên ngọc thủy tinh trong đất ra, sờ lên chồi non sáng bóng, quả nhiên, bên trên có một lớp dầu hành. Hóa ra con chuột ăn vụng đồ ăn chính là mầm cây này?! Lăng Dục Cẩn cầm mầm cây nghiến răng, tuyệt đối không muốn biết bao nhiêu đồ ăn như vậy đã bị mầm cây này ăn vào chỗ nào? *** Tác giả có lời muốn nói: Cỏ: Tôi là cp, xin chào mọi người, nếu thích tôi hãy gửi đồ ăn cho tôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]