Chương trước
Chương sau
Ba anh chị em đứng gần nhau sẽ tự động vào trạng thái ‘Không ai có thể làm tôi chú ý’.
Ka Momo và Collins bị bơ đứng bên cạnh yên lặng quan sát Lăng Thanh Huyền.
“Cao quá!” Ka Momo hình thú cao ba mét, hình người chỉ một mét bảy nhận xét.
“Mạnh quá!” Collins hình thú chưa từng sợ ai, dù xấu nhưng rất mạnh thốt lên.
Hai người dù thay đổi nét mặt cũng không làm Lăng Thanh Huyền chú ý.
_(:з” ∠)_
“Đúng rồi, đây là Ka Momo và Collins, lúc thi đấu chúng em cùng hợp tác vượt sa mạc.” Lăng Thanh Huyền bị nhốt trong phòng cày đề cả tháng, không được xem thi đấu nên tất nhiên không biết thân phận của hai người, vì vậy ban nãy mới không để ý hai người kia.
Lăng Thanh Huyền nghe Lăng Dục Cẩn nói vậy thì quay người nhìn hai thiếu niên, cô chào: “Chào hai bạn, tôi là Lăng Thanh Huyền.”
Ka Momo ngửa mặt lên nhìn Lăng Thanh Huyền một mét chín, chênh lệch chiều cao khiến hắn lệ hoen mi, đang yên lặng sầu thảm thì đỉnh đầu vươn tới một bàn tay.
“Tóc đen đẹp quá! Tóc bóng khỏe như vậy nhất định là được thường xuyên chăm sóc kĩ càng!”
Lăng Thanh Huyền nói tới đây thì bàn tay thon dài cũng đã đáp sờ tới tóc Ka Momo.
So với tay ngăn ngắn xinh xinh ở dạng thú thì tay Lăng Thanh Huyền ở dạng người đẹp ná thở.
Nước da bóng loáng khỏe mạnh, khác với ngón tay mảnh mai của thiếu nữ, tay Lăng Thanh Huyền thon dài, khớp xương thuôn thuôn, móng tay được cắt gọn ghẽ, bàn tay không tỳ vết khi xòe ra còn có thể nhìn rõ ba đường gân nổi bật trên mu bàn tay.
Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn nhớ có một lần đi xem Lăng Thanh Huyền thi đấy, trước khi đeo găng tay Lăng Thanh Huyền dùng băng vải quấn tay lại, đám nữ sinh bên cạnh không nhịn nổi hét lên, kêu gào đừng đeo găng tay, đeo vào che hết ngón tay!
Sau lần đó Lăng Dục Cẩn mới biết được tay Lăng Thanh Huyền thu hút đám mê tay tới mức nào.
Bàn tay có thể chinh phục vô số em gái mềm mại tất nhiên sẽ không khiến Ka Momo phản cảm, nhất là Lăng Thanh Huyền còn khen mái tóc đen của hắn đẹp, khiến mắt hắn sáng rỡ lên.
“Cô, cô cũng thích màu đen à? Cô thấy đen rất đẹp sao?”
Lăng Thanh Huyền nghiêm túc gật đầu: “Màu đen rất đẹp, nếu là lông vũ lại càng hoàn mỹ.”
o(* ̄▽ ̄*)o
“Đúng, tôi cũng thấy lông vũ màu đen rất hoàn mỹ!” Ka Momo được sờ tóc sướng rơn, chỉ tiếc không thể biến thành đà điều để Lăng Thanh Huyền nhìn và khen lông vũ đen của mình.
“Chờ đã, ở đây không được tùy tiện biến thân, bình tĩnh đi Ka Momo!” Không ngờ một tháng không gặp kỹ năng tán gái của chị đã thăng cấp lên trai cũng không tha, Lăng Dục Cẩn lập tức tha Ka Momo tới trước tấm biển cấm biến thân nơi công cộng để hắn bớt xúc động.
“Xê ra, đây đúng là tri kỷ, Lăng Dục Cẩn, cậu đừng có phá hỏng tín ngưỡng của tôi!” Ka Momo thấy rõ trong mắt Lăng Thanh Huyền sự tán thưởng lông vũ đen thực sự, tìm được một người hiểu mình giữa biển người mênh mông khó như mò kim đáy bể, hắn phải vượt qua khó khăn trở ngại (Lăng Dục Cẩn) đến cùng.
Lăng Dục Cẩn suýt không ngăn nổi Ka Momo nghiêm nghị quay sang: “Chị, chị ổn định hắn lại đi!”
Lăng Thanh Huyền đang nói chuyện với các bạn nữ đi qua xoa xoa đầu Ka Momo: “Ngoan!”

Sau đó Ka Momo liền lẽo đẽo chạy theo Lăng Thanh Huyền.
Được, tri kỷ, cô nói gì cũng đúng ~
Hình tượng chỉ là hư vô.
_(:з” ∠)_
Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn che mặt, đành tiếp tục giới thiệu Collins cho Lăng Thanh Huyền, rồng Komodo không có lông không phải gu của Lăng Thanh Huyền, khung cảnh hai người gặp mặt sẽ không quá kỳ quái.
Còn chuyện Lăng Thanh Huyền và Collins hẹn quyết đấu vào hai ngày sau?
Cái này so với Ka Momo chạy sau mông Lăng Thanh Huyền tìm mọi cách khoe lông bình thường hơn nhiều!
Cũng may Lăng Thanh Huyền hút được gái cũng đuổi được gái, trước khi cả nhà lên khách sạn ăn buffet cao cấp thì đám đông đã tản ra, phóng viên nhỏ cuối cùng cũng chen được vào trong.
“Lăng Thanh Huyền, tôi…”
Phóng viên nhỏ chưa nói hết câu thì kính bị chen sắp rụng đã được người đỡ lên: “Tới giờ com rồi, lát nữa lại đến được không?”
“Hả?” Phóng viên nhỏ sững sờ gật đầu, nhìn bóng lưng Lăng Thanh Huyền rời đi, đỏ tai nói: “Được.”
︿( ̄︶ ̄)︿
Sau đó bị phóng viên lớn vừa chen tới đập phát vào đầu: “Bảo đi phỏng vấn Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn lại chạy tới chố Lăng Thanh Huyền làm gì? Mau đuổi theo!”
Quả nhiên là tấm chiếu mới chưa được trải!
Khách sạn chương trình sắp xếp giáp biển, phòng ăn tên cá và san hô, vật liệu chống nước là một lớp màng đặc thù nên lúc cả nhà đi vào cứ ngỡ đang ở trong một bong bóng khí lớn dưới đáy biển.
Bên ngoài san hô sặc sỡ đủ màu, cá hề màu sắc diễm lệ thỉnh thoảng ló ra, đong đưa vây nhỏ, chốc chốc trên đỉnh đầu lại bị che khuất một phần vì bóng của loài cá nào đó bơi qua trên đỉnh đầu, đôi lúc còn có thể thấy bọt sóng do cá mập, cá heo vẫy đuôi sót lại.
Bố mẹ Lăng ngồi ở bàn có thể ngắm san hô, để việc lấy đồ ăn cho ba đứa con.
Có lẽ do ở dưới đáy biển không có ai nhìn nên nhiều loài cá lớn lên vừa dài, vừa xấu, lại rất đáng yêu.
“Ở đây đẹp quá, đẹp hơn thủy cung ở Trái Đất nhiều.” Bên ngoài lớp màng có mấy con cá túm lại xem họ ăn cơm, bố mẹ Lăng đung đưa tay, mấy con cá kia cũng bơi lên bơi xuống theo, thật đáng yêu!
Lớp màng không màu khác hẳn kính cường lực, nó tựa như không tồn tại, lúc sờ vào còn hơi mềm mềm, có thể cảm nhận được cả nhiệt độ mát lạnh của nước biển.
Nếu không phải thấy sàn nhà do gỗ màu lam nhạt có hoa văn ghép thành thì mấy anh em còn tưởng mình đang ở dưới đáy biển, thậm chí có con cá hề ngốc ngốc đâm thẳng vào lớp màng, khiến lớp màng lõm vào một lỗ, sau khi con cá quay đuôi rời đi thì lớp màng mới hồi phục lại như cũ.
Muốn hỏi xem loại màng này mua ở đâu quá, lúc về cũng mang theo một ít.
“Điềm Điềm, cậu biết màng này là gì không?” Không có flycam mini bên cạnh, Lăng Điềm Điềm có thể lộ mặt, cơm nước no nê xong, giờ nó đang ở trong túi Lăng Dục Cẩn ngửa đầu ngắm hai con cá heo bơi trên nóc phòng.
“Chắc là vật liệu đặc thù không bán đại trà, khách sạn này nổi danh vì phòng ăn bong bóng dưới biển, bao giờ chúng ta về có thể thử chế tạo loại màng này xem sao!” Đến lúc đó đào một cái ao trong sân, trải nghiệm ‘Thế giới dưới đáy hồ’.
Lăng Dục Cẩn cúi đầu nhìn Lăng Điềm Điềm, giật giật môi, sân nhà có mỗi mẩu, lấy đâu ra chỗ đào hồ? Nhưng cũng có thể mua bể cá lớn, dùng loại vật liệu này làm cho Lăng Điềm Điềm một ‘thủy cung’ nho nhỏ.
“Cẩn Bảo, sau này tôi xây cho cậu một thế giới dưới đáy biển nhé?” Lăng Điềm Điềm đột nhiên chọt chọt bàn tay Lăng Dục Cẩn, nghiêm túc hứa dưới sóng nước dập dềnh.
Lăng Dục Cẩn chưa kịp cảm động đã nghe Lăng Điềm Điềm len lén bổ sung: “Nhưng mà có vẻ tốn tiền lắm, san hô này, cá heo này, lúc ấy chắc chắn lại phải vay tiền cậu!”
Lăng Dục Cẩn: “…”
Hello tham tiền, bye bye tham tiền!
Lễ trao giải của Cúp Hi Vọng rất long trọng, nhưng đối với Lăng Kiệt Sâm Lăng Dục Cẩn cả tháng chưa được ngủ trên giường thì đây chả khác gì tra tấn, nếu không phải vì tiền thưởng phát cùng cúp thì hai anh em đã xách mông về rồi.
May mà ban tổ chức sáng suốt chia phần thưởng của sáu người thành bốn phần, cộng thêm phần trăm từ phí mua camera, thế là hai anh em mỗi người cũng được gần ba trăm nghìn.
Tiền về tay thì về nhà thôi.
(づ ●─●)づ
Từ chối phỏng vấn của phóng viên, gia đình năm người vừa kết thúc trao giải đã phi ngay về nhà.
À, lúc đi còn mang theo hai cái đuôi nhỏ là Ka Momo và Collins.
Bố mẹ Lăng luôn rất ủng hộ con cái kết thêm bạn, nhất là sau khi đã trực tiếp thấy con mình dùng trò tung hứng và thịt khô đổi lấy chuyện hai đứa trẻ kia kéo xe thì lại còn thêm phần ngượng ngùng nữa.

(⊙v⊙) cứ thấy con nhà mình lại lừa con nhà người ta.
Sau khi biết thú hình của Lăng Thanh Huyền là khủng long bạo chúa thì cái nhìn của bố mẹ Lăng với người có nhiều gen rất tích cực, dù biết Collins là rồng Komodo cũng không thấy kinh.
Dù sao hình ảnh Bé Cẩn vác đuôi rồng Komodo chạy qua chạy lại trong sa mạc cũng không khiến người ta thấy sợ được.
Người bị con út xách đuôi mặt chấm cát chạy trong sa mạc mà vẫn không hề tức giận chắc chắn là một đứa trẻ ngoan.
Về độc của rồng Komodo?
Đơn giản, rấ cả mọi người ăn riêng phần, mỗi người một bộ đồ ăn là xong, dù sao nước miếng có độc cũng không phải lỗi tại Collins.
Cám ơn bố mẹ Lăng đã hiện thực hóa giấc mơ ‘tới nhà bạn ăn cơm một lần’ của Collins ~
Cả nhà giống Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn, không có khái niệm gì về thân thế của Ka Momo và Collins, dù sao năm người cũng không ở Liên Bang lâu, đừng nói con nhà giàu, con nhà quan cũng chả khiến họ kinh sợ.
Dù sao chúng tôi dùng nhân dân tệ, các người dùng Liên Bang đồng, có tiền đi chăng nữa cũng không cùng tần số!
Thái độ như vậy khiến Ka Momo và Collins cảm thấy rất tự tại, lúc được bố mẹ Lăng hỏi thích ăn gì còn thi nhau lắc đầu bảo mình không kén ăn, món nào cũng ăn được.
“Cô chú hiền ghê!” Nhìn hai người xua lũ trẻ lên phòng khách chơi, bản thân thì bận rộn dưới bếp khiến Ka Momo và Collins không khỏi cảm khái, sau dó họ còn quay sang nói với Lăng Dục Cẩn: “Nên cậu hung dữ như vậy nhất định là do mọc lệch!”
“Ha ha.” Lăng Dục Cẩn bóc một quả cam, kín đáo đưa cho Lăng Điềm Điềm trong bồn hoa, nhớ là bố mới bắt một con gà, tốt bụng rủ hai người ngó vào bếp xem sao.
Sau đó cả hai trợn tròn mắt nhìn cảnh bố Lăng thành thạo vung dao giết gà, mổ bụng nhổ lông, dao sắc lướt qua, gà ra từng miếng.
Chú Lăng, chú bỏ dao phay dính máu gà xuống rồi hãy quay đầu cười với tụi cháu được không?
QAQ~
Dù sao cũng phải lúc nữa mới ăn cơm, Collins còn định dùng thú hình tỷ thí với Lăng Thanh Huyền hai lượt nên hắn ngó qua sân, hỏi Lăng Dục Cẩn.
Lăng Thanh Huyền chưa từng từ chối bất cứ ai tới thách đấu vui vẻ đồng ý, nhưng Lăng Kiệt Sâm với Lăng Dục Cẩn đâu thể để họ biến thân ở đây, nhỡ hỏng vườn thì sao?
Hai người nói với bố mẹ một câu, sau đó dắt cả đám ra quảng trường bỏ hoang xa nhà, rồi túm cổ áo Ka Momo lôi người lùi lại một đoạn xa vút: “Được rồi, ở đây mọi người muốn biến thế nào thì biến!”
“Xa quá, lát nữa làm sao thấy rõ thú hình của họ được!” Ka Momo không hiểu nhìn Lăng Thanh Huyền và Collins đứng cách đó hơn hai mươi mét, định đến gần hơn nhìn cho rõ.
“Không cần, lát nữa sẽ nhìn rõ.” Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm trái phải kéo Ka Momo lại, sau đó đứng chung nhìn Lăng Thanh Huyền biến hình.
Ừm, xem ra chiều cao của hình người cũng ảnh hưởng tới hình thú.
Khủng long bạo chúa hình như to hơn?
Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn ngửa đầu nhìn khủng long bạo chúa, quen nẻo chạy tới chỗ chóp đuôi Lăng Thanh Huyền, lành lạnh, sờ rất thích.
(⊙v⊙)~
Lần nào thấy thú hình của Lăng Thanh Huyền cũng thấy oai phong ứ chịu được ~
Ka Momo và Collins lần đầu thấy khủng long bạo chúa không nhịn được biến về thú hình đứng trước Lăng Thanh Huyền trông thật nhỏ nhắn xinh xắn.
Nhất là Collins đang mắt chữ O mồm chữ A.jpg
Từ từ, có thể đổi ý không? Biến thành hình người rồi hãy tỷ thí? Thú hình của tôi còn cao chẳng bằng đầu gối cô nữa, căn bản đánh không có được!
Collins yên lặng so sánh đuôi của hai người, sau đó chột dạ rụt về, uhuhu, không chỉ chiều cao mà chiều dài cũng bắn đại bác không kịp.
Tại sao thú hình của cô lại siêu to khổng lồ thế!
Khủng long bạo chúa: Lỗi tại tôi hở?
Thú hình của Lăng Thanh Huyền quá nổi bật, lâu lắm mới được tới quảng trường bỏ hoang biến lại về nên cô không định sẽ biến lại hình người vội.
Ka Momo và Collins làm quen với cảm giác run rẩy từ bản năng do đối mặt với khủng long bạo chúa xong thì biến về hình người, sau đó mang tâm trạng hơi bị đả kích ngồi cạnh Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn, yên lặng quan sát khủng long bạo chúa.
Đây là thú hình hiếm thấy cực kỳ đó ~
Thú hình hi hữu như Collins cũng có mười mấy người thân, còn khủng long bạo chúa thì khẳng định tìm khắp Liên Bang cũng không có người thứ hai.

“Các cậu bị đả kích à?”Lăng Kiệt Sâm nhìn hai người im như thóc, cảm thấy họ thật dễ đoán, dù sao đà điểu và rồng Komodo đều thuộc dạng thú hình cỡ lớn, nay bỗng nhiên gặp khủng long bạo chúa, được trải nghiệm cảm giác nhỏ nhỏ con con, hẳn tâm trạng rất phức tạp.
“Hơi hơi, dù sao kích thước cách biệt lớn quá, lúc nãy còn không nhịn được biến thân.” Đối với người nhiều gen, thú hình hoàn mỹ nhất hẳn chính là kiểu giống khủng long bạo chúa, có hình thể cao lớn chiếm ưu thế tuyệt đối, răng sắc móng nhọn, chân sau mạnh mẽ, đuôi to tráng kiện đảm nhiệm giữ thăng bằng, mọi bộ phận trên cơ thể đều được tiến hóa tối ưu, dù Lăng Thanh Huyền không cần động thì Ka Momo và Collins cũng có thể tưởng tượng được cảnh tất thảy sinh vật đều run rẩy khi khủng long bạo chúa bắt đầu chạy.
Quả là bá chủ mặt đất!
Lăng Kiệt Sâm cười, kể cho hai người nghe chuyện xảy ra ở sân thể dục của trường, an ủi hai thiếu nam vị thành niên, lúc ấy rất nhiều cảnh sát đều nhịn không nổi biến thân thành một đám cục lông trước mặt Lăng Thanh Huyền.
Hình người của Lăng Thanh Huyền khiến hai người cảm thấy đặc biệt, còn hình thú khiến mắt cả hai sáng như sao: “Chúng tôi có thể sờ đuôi không?”
Sau khi Lăng Thanh Huyền biến thân Lăng Dục Cẩn đã theo đuôi bò lên lưng khủng long bạo chúa, Ka Momo và Collins không có gan làm như thế, chỉ là không biết có thể sờ đuổi được không?
Cảnh Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn ngồi xổm sờ đuôi khiến người ta hâm mộ chết đi được ~
“Tiểu Huyền, có thể cho họ sờ đuôi em được không?” Lăng Kiệt Sâm hỏi hộ hai người, nếu không nói trước nhỡ khủng long bạo chúa thấy ngứa đuôi vung cho cái chết cả người thì biết làm sao bây giờ?
Lăng Thanh Huyền đang ngồi cho Lăng Dục Cẩn bò lên lưng chơi nghe vậy thì hào sảng gật đầu, cô nhìn quanh, dứt khoát đề nghị: “Mấy người có muốn bò lên không, tôi chở cả đám chạy mấy vòng?”
“Em với anh hai muốn ngồi trong móng nhỏ!” Lăng Dục Cẩn lập tức xí chỗ tốt, nhưng bị Lăng Kiệt Sâm từ chối: “Không thích, móng nhỏ gió to lắm, anh muốn ngồi sau lưng.”
Đây cũng không phải lần đầu Lăng Thanh Huyền chở hai anh em đi hóng gió, Lăng Dục Cẩn còn nghiên cứu được mấy cách ngồi trong móng nhỏ rồi kìa.
Ka Momo và Collins leo từ đuôi lên lưng khủng long bạo chúa, sau khi hai người an vị chắc chắn không lo ngã thì tàu cao tốc mini khủng long bạo chúa bắt đầu lăn bánh.
Bỏ lại tiếng thét chói tai của hai vị khách lần đầu trải nghiệm ở phía sau.
Không phải là nhanh mà là xóc, Ka Momo và Collins lúc này đã hiểu vì sao Lăng Kiệt Sâm với Lăng Dục Cẩn lại gần như trói mình vào khủng long bạo chúa như vậy.
Xóc ác như này không thắt chặt dây an toàn thì sẽ bị văng ra sau chưa đầy một phút mất!
May là Lăng Thanh Huyền tinh mắt ngậm lấy quần áo Ka Momo và Collins, sau đó xoay người thả cả hai xuống đất, ban đầu Lăng Thanh Huyền muốn dùng chân trước đẩy đẩy, hiềm nỗi chân thì ngắn mà đầu thì to, chạm không tới, thế là cô đành vụng nâng chân sau lên, quét một cái, nâng hai người đang choáng váng lên.
“Thêm lần nữa không?” Không cần biết Ka Momo và Collins có trải nghiệm như thế nào, Lăng Thanh Huyền thì rất là vui, tàu cao tốc mini khủng long bạo chúa sắp khởi động lần nữa.
Dù sao nếu bỏ lỡ cơ hội này sẽ không có dịp được tiếp cận khủng long bạo chúa nữa, Ka Momo và Collins tự nhủ, không được nôn, phải lịch sự, ưu nhã ~
Sau đó Ka Momo và Collins đầu váng mắt hoa dũng cảm leo lên lưng khủng long bạo chúa, học Lăng Kiệt Sâm thắt chặt dây, cứ nghĩ vậy là xong, nào ngờ Lăng Thanh Huyền vừa chạy hai người lại chỉ có thể tiếp tục hét: “Á á á a a a!!!”
Hóa ra lần đầu Lăng Thanh Huyền vẫn chưa chạy hết tốc độ, lần này thấy hai người đã thắt dây an toàn xong thì vui vẻ chạy qua chạy lại một vòng lớn.
Tốc độ chạy không đắn đó của khủng long bạo chúa khiến rồng Komodo và đà điểu toi trong nháy mắt.
Ka Momo và Collins: QAQ
No, cơ hội cưỡi khủng long bạo chúa như này nếu lỡ là sẽ không bao giờ trở lại! Tàu lượn siêu tốc mini thôi mà, không được nôn, cần-phải-ưu-nhã!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.