Nếu Lăng Dục Cẩn có cơ hội xem lại đoạn phim này cậu nhất định sẽ phát hiện bóng lưng của mình vô cùng quen thuộc.
Giống hệt Lăng Điềm Điềm mỗi lần chọc tức cậu xong thì ngồi chậu hoa bay bay vèo đi.
Tiện, cực kỳ tiện.
←_←
Còn Lăng Kiệt Sâm thì như đang xem quảng cáo nước ngọt nào đó trên Trái Đất, một cô gái áo trắng cầm chai chạy trước, vừa chạy vừa kêu: “Sao anh lại đuổi theo tôi~”
“Vì tôi muốn uống nước ngọt!”
Tôi vẫn nhớ siro sơn trà xuyên bối đấy!
Lăng Kiệt Sâm nhớ lại ác mộng lúc Lăng Dục Cẩn hai tuổi nghịch ngợm, cả đêm không ngủ mở to mắt nhìn người trông cậu, nếu người trông buồn ngủ thì sẽ ngoạc mồm ra khóc.
Hương vị gợi đòn quen thuộc ghê!
√
Trên lý thuyết dù Lăng Kiệt Sâm bắt được Lăng Dục Cẩn cũng sẽ không thực sự đánh người, cùng lắm thì dở khóc dở cười một phen, sau đó bỏ qua chuyện pháo hiệu này.
Ai ngờ Lăng Dục Cẩn chạy nhanh quá, Lăng Kiệt Sâm đuổi không kịp.
Ha ha ha, cái này không chỉ không khớp hình tượng trong dự đoán, mà kịch bản cũng lệch.
Lăng Dục Cẩn, cậu chạy nhanh như vậy làm cái gì?
Lăng Dục Cẩn vất vả lắm mới ương ngạnh một trận chạy chạy chạy, phát hiện phía sau không có ai mới kịp phản ứng đây là vùng núi thấp, gần với núi cao, độ cao độ dốc đều không thấp, anh hai đi bộ cũng vất vả nữa là chạy!
Lăng Dục Cẩn lần đầu cảm thấy mình cách cái roi mây gần đến vậy.
Chạy một hồi mất hút luôn thì biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-dinh-nam-tot/1852416/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.