Biên tập: Thủy Nguyệt | Chỉnh sửa: Zừaaa
Lăng Dục Cẩn muốn thắp hương cầu nguyện cho cụ bạn nhỏ kia ghê.
Cậu núp bên cạnh vừa nghe vừa phiên dịch lời đám trẻ nói cho anh trai nghe, cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình dân bản địa nơi đây.
Ừm, dùng biện pháp tu từ để nói thì đây là mấy bé thỏ trắng biết ma pháp, để tránh người ngoài nhằm vào nên giả làm sói xám lớn, là loại sói thích ăn thịt người ý.
Còn đạo cụ chính là xương của mỗi nhà, thỉnh thoảng lại lôi ra giả làm bộ lạc ăn thịt người dọa người bên ngoài tới.
Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm muốn vái dân bản địa luôn, đến cùng là suy nghĩ đơn thuần như nào mới có thể nghĩ ra biện pháp uy hiếp dễ cưng như vậy?
Mấy người ai cũng biết ma pháp thì còn sợ chi, xông lên oánh hết đi!
Nhưng nhìn mấy bé con trắng trẻo chụm đầu thảo luận xem xương của cụ nhà nào trông kinh khủng hơn thì Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm lại cảm thấy như thế mới đúng phong cách bộ lạc này.
Không tranh đua, sống đơn giản và an bình.
“Bé Cẩn, mảnh xương mình phát hiện lúc nãy có khi nào là bài tập về nhà của đứa bé nào không?” Lăng Kiệt Sâm đột nhiên nghĩ ra, chỉ vào mảnh xương kỳ quái: “Không phải bên trên có lỗi sai chính tả à? Em lấy ra xem lại xem.”
Lăng Kiệt Sâm nói rất có lý.
Bên cạnh bột phấn màu lam lại có câu chú ma pháp rất là quái, câu chú còn có lỗi chính tả lại càng dị.
Nhưng nếu đây là bài tập về nhà của trẻ con thì lại cực logic.
Có lẽ bột phấn là đề bài, câu chú là đáp án, như vậy có lỗi chính tả cũng dễ hiểu.
Quả nhiên bên hông mảnh xương có một hàng chữ nhỏ: “Kaz, lớp hai.”
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Lăng Dục Cẩn đã đoán được vì sao Lăng Điềm Điềm không chịu nói thật, chắc là nó đã phát hiện sự thật về dân bản địa nên không muốn thí sinh như cậu mang theo camera đến phá vỡ sự yên tĩnh này.
Có cần chen vào chuyện mười lăm thí sinh bị dân bản địa bắt đi không?
Đáp án rất rõ ràng, có, nhất định phải chen chân vào.
Cuộc thi giữa các vì sao sao có thể đơn giản như vậy?
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm nhớ rõ trước khi tuyên bố luật thi nhân viên chương trình có nói: “Cúp Hi vọng đổi tên thành Cúp thi đua khiếu chiến Hi vọng, nhưng tôn chỉ chưa từng thay đổi. Chúng tôi vẫn mong mọi người có thể linh hoạt vận dụng những tri thức đã học được để hóa giải muôn trùng khó khăn, dũng cảm tiến tới, không quên sơ tâm, vẫn là một người lương thiện cứng cỏi, có giá trị với Liên Bang.”
Bản chất của thi đấu là cạnh tranh toàn diện, chiều hướng phát triển là teamwork chứ không phải taowork.
Nói cách khác về mặt lợi ích Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm có thể chọn bỏ qua, yên lặng đi khỏi bộ lạc này, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, hai người cũng có thể tới đích sớm hơn. Nhưng hai người nếu có năng lực làm gì đó mà lại chọn né tránh, từ bỏ thì không phải là biết xem xét thời thế mà là nhu nhược do dự.
Lăng Dục Cẩn lúc suy nghĩ sẽ xem xét trên nhiều góc độ, sau khi cân nhắc lợi và hại mới đưa ra quyết định.
Lăng Kiệt Sâm thì quyết nhanh gọn hơn nhiều, anh gật đầu: “Được.”
Sau đó quơ tay gọi mấy đứa trẻ gần đó tới.
Lăng Dục Cẩn: “…”
Anh, chuyện anh định làm là dùng tư thế mèo chiêu tài gây chú ý với trẻ nhỏ bản địa sao?
May mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm trông hãy còn nhỏ, mỉm cười ngồi trên lá cây trông rất vô hại nên mấy đứa trẻ ở đây sau khi thấy hai người mới không hét lên.
Sau đó, khụ khụ.
Bé con tên Kaz vội vàng lấy mấy mảnh xương nhỏ trong túi ra, dữ dằn chắn trước mặt bạn bè, nuốt nước bọt, lắp bắp dọa: “Ngươi, các ngươi đừng tới đây, ta, ta, ta, chúng ta ăn thịt người đấy!”
Sau đó chỉ mẩu xương về phía trước như để chứng minh lời mình nói và dọa nạt Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm.
Truyền thống phô trương thanh thế giả làm bộ tộc ăn thịt người của bộ lạc này bắt đầu từ bé sao?
Lăng Kiệt Sâm không cần Lăng Dục Cẩn phiên dịch cũng đại khái hiểu được Kaz đang nói gì, anh giơ tay tỏ ý mình vô hại, sau đó thì thầm với Lăng Dục Cẩn: “Bé Cẩn, anh sắp nhịn cười hết nổi rồi, mau mau nói chuyện đi!”
“Chúng tôi đến trả đồ, có ai tên Kaz học lớp hai không?” Lăng Dục Cẩn nín cười, đứng đắn đàng hoàng lấy mảnh xương lúc nãy ra, định thử vận may xem đây có đúng là bài tập về nhà của trẻ con không.
Hai người thấy rõ ràng sau khi nói tên Kaz lớp hai thì đám nhóc này đã yên tĩnh hẳn.
“Hở? Họ biết Kaz, thế thì không phải là người xấu phải không?”
“Kaz vừa nãy còn khóc mãi vì làm mất bài tập.”
“Hừ, Kaz cái gì cũng vứt lung tung, nhỡ bị người ngoài lợi dụng thì sao? Nhưng chẳng phải thầy với bố đều bảo chỉ cần nói chúng ta ăn thịt người thì sẽ dọa người bên ngoài chạy đi sao?”
Đám nhóc chụm đầu lại, không cả biết đường bé giọng lại mà thảo luận, Lăng Dục Cẩn nghe một hồi sắp không duy trì được vẻ mặt nghiêm túc nữa rồi.
“Nếu các em không tin hai anh có thể gọi bố mẹ thầy cô đi ra.” Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm nếu đã định tham gia vào chuyện của dân bản địa thì sẽ không chỉ thương lượng với đám trẻ con, hai người cần phải gặp người lớn ở đây.
Đám trẻ nhìn nhau, ngẫm nghĩ, sau đó tản ra chạy về nhà tìm phụ huynh.
Có người bên ngoài tới trả bài tập về nhà của mình thì biết mần răng?
Thanh niên trong bộ lạc phần lớn đang đi dọa thí sinh trong nồi nên người lớn lũ trẻ dẫn tới đa phần là phụ nữ và người già, Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm thấy chỉ có mấy người đàn ông chắn người làng sau lưng thì chủ động bày tỏ hai người vô hại.
Bây giờ tốt nhất là trình bày ngắn gọn thật thà mọi chuyện, muốn được tin tưởng thì mình cũng phải có thành ý mới được.
Người bản địa biết được người ngoài tới không bị chuyện ăn thịt người dọa thì ai nấy đều bối rối, thậm chí có người còn chau mày rầm rì, họ đang lo cho những người đang đi dọa người bên dưới.
Giờ Lăng Dục Cẩn đã hiểu vì sao bộ lạc này biết ma pháp nhưng vẫn phải giả vờ làm bộ tộc ăn thịt người rồi.
Bởi vì ma pháp mà họ có thể dùng đều không thể hại người, nhiều nhất cũng chỉ đốt được lửa chặt được gỗ, trong lĩnh vực sản xuất rất hữu dụng, nhưng trong chiến đấu thì hoàn toàn vô dụng.
Đây cũng là lý do vì sao loại bột phấn có thể ăn mòn thân cây trong phút chốc lại được lũ trẻ mang theo làm bài tập về nhà.
Ai bảo loại ma pháp này vừa gặp người thì đều trở nên vô hại, dịu dàng chi?
“Chúng tôi chỉ muốn đưa đồng bạn đi.”
Lăng Dục Cẩn, Lăng Kiệt Sâm và dân bản địa thỏa thuận xong, hai bên giữ kín bí mật về “Bộ tộc ăn thịt người”, sau đó nghĩ cách tiễn người ngoài đi, đi luôn khỏi về.
“Hi~” Trong khi hai bên chưa đủ tin tưởng nhưng đã đạt thành thỏa thuận sơ bộ thì trong ngực Lăng Dục Cẩn nhô ra hai cái lá, run run như đang vẫy tay chào.
Không ngờ dân bản địa vừa nhìn thấy mầm nhỏ biết nói chuyện thì thái độ với Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm lập tức nhiệt tình hơn hẳn.
“Là Điềm Điềm!”
“Mẹ ơi, đây là cỏ nhỏ hôm qua giúp chúng ta sao?”
“Điềm Điềm với hai người kia là bạn à?”
Lăng Điềm Điềm ở đây hình như được hoan nghênh khác thường.
←_←
Nếu không phải thời điểm không phù hợp thì Lăng Dục Cẩn đã túm Lăng Điềm Điềm lại tra hỏi xem rốt cuộc hôm qua nó đã làm cái gì.
Sau khi Lăng Điềm Điềm thừa nhận đi cùng Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm, dân bản địa lập tức lật bánh tráng, cực kỳ nhiệt liệt hoan nghênh mấy người.
“Tôi hôm qua giúp họ một việc lớn nên họ biết tôi.” Lăng Điềm Điềm đứng trên vai Lăng Dục Cẩn nhỏ giọng giải thích.
Đêm qua lúc Lăng Điềm Điềm gác đêm cho Lăng Dục Cẩn đã phát hiện động tĩnh của bộ lạc này.
Ban đầu Lăng Điềm Điềm chỉ không muốn những âm thanh ngày càng lớn kia đánh thức Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm nên mới để lại màn bảo vệ, rời chỗ cắm trại tới cây lớn này xem sao.
Không ngờ lại vừa lúc gặp bộ lạc bị tấn công, Lăng Điềm Điềm thấy dân bản địa khó lòng ngăn cản mấy con quái vật đen như mực thì thuận tay giúp đỡ.
Lăng Điềm Điềm nghĩ rất đơn giản, quái đen ngòm trông rất xấu nhưng năng lượng trong người lại không ít, nếu mình giúp họ đánh quái thì xin mấy thi thể chắc cũng dễ.
Nên lúc Lăng Điềm Điềm giấu tên và công trạng định đóng gói xác quái đi thì dân bản địa cũng phát hiện mầm nhỏ thần kỳ này.
Dân bản địa vốn tôn trọng tự nhiên, tin tưởng thiên địa có linh đối với cây nhỏ đã giúp mình rất có thiện cảm, nhất là phát hiện cỏ nhỏ sau khi giúp họ đánh quái còn dọn cả xác thì cực kỳ vui mừng.
Loại quái đen xì này mới thực sự ăn thịt người, mỗi lần tấn công bộ lạc còn gây hại cho cả cây lớn, dù bị đánh chết thì thi thể cũng trở thành nguồn ô nhiễm, rất khó xử lý.
Giờ mầm nhỏ bỗng nhiên giúp họ hai chuyện lớn, dân bản địa cảm tạ Lăng Điềm Điềm là chuyện đương nhiên.
Còn Lăng Điềm Điềm vội về với Lăng Dục Cẩn bỗng nhiên thành anh hùng, là kiểu không cần lưu danh đã rời đi.
Vậy là Lăng Điềm Điềm đã phát hiện dân bản địa giả làm bộ tộc ăn thịt người nhưng vì đã nhận cái tốt từ họ nên không vạch trần, cộng thêm hấp thụ năng lượng từ xác quái nên nó rất buồn ngủ, chuyện còn lại chính là những gì Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm gặp phải.
“Cho nên lúc sáng cậu khác thường là vì ăn quá no?” Lăng Dục Cẩn quay đầu nhìn Lăng Điềm Điềm, hỏi.