Sau buổi sáng đầy mâu thuẫn , Oa Nhi theo đúng lịch đi tới bệnh viện tái khám . Hai anh em Hàn Thiên và Hàn Dực vừa rửa dọn xong thì có người gõ cửa , tưởng mẹ lại quên đồ hai anh em chạy nhanh ra mở cửa . Cửa vừa mở ra , hai đứa liền sửng sốt nhìn hai vị khách không mời mà tới Sở Mạc Nhiên cùng Sở Thiên Ngạo . Vậy nên … một … hai … ba … Sầm Sở Mạc Nhiên cùng Sở Thiên Ngạo không kịp phản ứng đã bị chặn ngoài cửa , Nhìn cánh cửa bị đóng chặt trước mắt mình Sở Mạc Nhiên , cùng Sở Thiên Ngạo chỉ có thể thở dài thật dài _ Mặc kệ hai người đang sầu não ngoài cửa , Hàn Thiên cùng Hàn Dực đi lên phòng , đi chưa được nửa cầu thang hai đứa liền dừng lại quay đầu nhìn lại phía cửa - “ Dực ! Hai người biết phá khóa thì phải ! ” huých Hàn Dực một cái Hàn Thiên nhẹ nói - “ Không thể nào , khóa em chế ra đâu dễ phá …. Chết tiệt ” đang nói một nửa thì cửa bị mở ra làm Hàn Dực bực mình chửi thề - “ Ta tới tìm Oa Nhi , cô ấy đâu rồi ! ” Sở Mạc Nhiên lạnh nhạt nói - “ Mẹ bọn tôi ra ngoài rồi ! Hai người muốn gì nói luôn tôi sẽ chuyển lời lại cho mẹ ! ” Hàn Thiên vừa buồn bực trả lời vừa liếc xéo Hàn Dực , hai người trao đổi ánh mắt với nhau -“ đây là khóa mà em chế sao ! quá vô dụng đi ” - “ Em đâu phải thiên tài quái gở như Hàn Vũ chứ ! ” - “ Vô dụng ! ” - “ hừ ! Lần sau em sẽ chế tạo khóa khác đảm bảo hai người họ phá không được ! ” - “ Còn cần lần sau sao ! ” ném cho em trai mình cái nhìn khinh bỉ xong , Hàn Thiên quay lại nhìn hai người đàn ông trước mặt - “ Vào nhà rồi nói chuyện , tôi không muốn gây chú ý ! Dực đi pha trà đi ! ” Hàn Thiên lạnh toát nói - “ Đi ngay ! ” Hàn Dực được lệnh giải thoát phóng nhanh vào bếp pha trà Một lúc sau , trong căn nhà nhỏ tràn đầy mùi thơm của trà thảo mộc , xung quanh chiêc bàn ăn nhỏ , 8 ánh mắt đang tóe lửa nhìn nhau - “ Nói xem nào , hai người tới làm gì ? ” Hàn Thiên lạnh nhạt nói - “ Bọn ta tới đưa thuốc cho Oa Nhi , và cả … sáp nẻ cho hai đứa ! ” - “ Phì … ” Hàn Dực cười nhạo nói - “ Quan tâm ghê nha ! Anh hai anh nói xem có đúng không . ” - “ Được rồi Dực ! Đồ của hai người tôi sẽ nhận , nhưng điều đó không có nghĩa tôi sẽ chấp nhận hai người .” Ngỡ ngàng mất một phút Hàn Dực liền kêu lên - “ Anh hai ! ” - “ Anh biết em muốn nói gì nhưng mà , sức khỏe của mẹ quan trọng hơn ! ” Hàn Thiên không lạnh không nhạt nói - “ Hai đứa nhận là tốt rồi ! ” Thấy Hàn Thiên đồng ý nhận đồ , Sở Thiên Ngạo nhẹ thở ra , hắn cứ nghĩ phải mất thời gian để thuyết phục hai đứa trẻ này , nhưng xem ra đã tốn công rồi . Không khí một lần nữa rơi vào trầm mặc , đúng lúc Hàn Thiên và Hàn Dực đang tính tiễn hai người này đi thì điện thoại reo lên . Hàn Dực nhanh nhẹn ra nghe điện thoại - “ Alo , ai vậy ạ ? ” Không biết bên kia nói gì mà mặt Hàn Thiên trắng bệnh , nặng nề cúp máy . Hàn Thiên nhanh chóng quay lại nói - “ Hàn Dực nhanh tới bệnh viện , mẹ gặp tai nạn giao thông rồi ! ” ẦM một tin tức quá sức chịu đựng đối với bất kỳ ai ở đây , không quan tâm bất kì điều gì , không quan tâm tới khúc mắc trong lòng mình nữa , bốn người này giờ đây chỉ muốn bay thật nhanh tới chỗ người phụ nữ mà họ yêu thương nhất , Oa Nhi ! Vẫn câu đó thôi biến cố luôn xảy ra bất ngờ …
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]