“Vừa rồi em đang ăn cơm”. Trương Thanh Hạc trả lời, bỗng nhiên cô nhìn thấy giày của Tại Dã và bé Thiên ở cửa, trong lòng bỗng căng thẳng.
Giày của Thiên đã cởi ra có bị nhìn thấy không nhỉ?
Giày của Thiên bị nhìn thấy hay không không quan trọng, giày của Tại Dã bị nhìn thấy thì không có cách nào giải thích.
Cô tiến lên hai bước, nắm lấy chiếc vali của anh trai, dùng vali che đi động tác của mình, lặng lẽ đá đôi giày của Tại Dã vào dưới gầm tủ giày.
“Anh, anh có mệt không? Em xách vali giúp cho, anh mau vào đi.”
Trương Tây Huân lộ ra vẻ mặt vui mừng, anh mỉm cười nhìn động tác của em gái, xách túi laptop bước vào nhà.
“Anh không mệt, ở trên máy bay anh có nghỉ ngơi rồi.”
Anh cởi giày, hỏi với tông giọng nghi hoặc: “Dép trong nhà của anh đâu?”
Trương Thành Hạc vừa mới thành công giấu giày của Tại Dã thầm nói trong lòng: toi rồi, Tại Dã đang mang dép của anh.
Nhà họ chỉ có hai anh em, ngày thường cũng ít người lui tới, trong tủ chỉ có ba đôi dép lê.
“Dép của anh hả, em giặt xong đặt ngoài ban công, hình như gió thổi bay đi mất rồi.” Trương Thanh Hạc bình tĩnh nói, lôi đôi dép bông mùa đông ra.
“Anh mang đôi này đi.”
Trương Tây Huân xoa xoa đầu em gái, mang dép rồi kéo em gái vào trong. Nhìn chén sủi cảo đang ăn dở của Trương Thanh Hạc trên bàn cơm, anh nhíu mày.
“Trưa nay em ăn sủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-dinh-hanh-phuc-cua-truong-thanh-hac/2936770/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.