Chương trước
Chương sau
13

Tôi do dự rất lâu. Cuối cùng vẫn lo lắng bất an đến điểm hẹn. Quán cà phê chỉ có lác đác hai ba vị khách, Giang Lệ không thấy đâu.

Chỉ có một người đàn ông cao quý lạnh lùng đang vắt chéo chân, lười biếng dựa vào ghế sofa. Tôi liếc mắt một cái đã nhận ra, anh ta chính là Lục Tồn.

Chưa kịp đợi tôi ngồi xuống, một con chim nhỏ từ trên vai Lục Tồn thò đầu ra.

Đôi mắt tròn xoe của nó nhìn chằm chằm tôi, nghiêng đầu: "Dì ơi~con tên là Godzilla, Mẹ con đi vệ sinh rồi, dì cứ tự nhiên nhé~có muốn ngồi cạnh con không~muốn uống gì cứ việc gọi nhé! Ba con trả tiền!

"Dì ơi, nhà dì có nuôi cún con không~trên người dì có mùi cún con, con có thể đến nhà dì chơi không! Con thích cún con nhất."

Tôi kinh ngạc hít một hơi.

Dưới những bài báo lá cải tràn ngập trên mạng. Ai cũng biết, con chim mà Lục Tồn nuôi tính tình rất nóng nảy, động một chút là nổi giận, sẽ tấn công bất kỳ ai đến gần Lục Tồn.

Bây giờ nó lại tỏ ra thân thiện với tôi, chắc chắn là đang giả vờ, thực chất là đang tìm cơ hội mổ c.h.ế.t tôi đúng không?

"Dì ơi, sao dì không nói gì vậy, đừng sợ! Chỉ có dì mới nghe thấy con nói chuyện thôi!

"Dì ơi dì nói chuyện đi!@#¥¥@#—" Cuối cùng Lục Tồn cũng không nhịn được nữa, đưa tay che miệng Godzilla lại.

Lông mày anh ta giật giật, sắc mặt đen hơn cả đáy nồi: "Xin lỗi cô Trang, khiến cô chê cười rồi."

Cuối cùng, Giang Lệ cũng xuất hiện.

Cô ấy hóa trang thành một bà lão bảy mươi tuổi, đầu đội khăn đen trùm kín mít, chiếc kính râm trên mặt to bằng nửa khuôn mặt.

Cô ấy lén lút ngồi xuống bên cạnh Lục Tồn, lộ ra một bên mắt, áy náy cười với tôi: "Chuyện của tôi và Lục Tồn vẫn chưa công khai, chỉ có thể làm vậy trước. Xin lỗi, khiến cô hiểu lầm nhiều chuyện như vậy."



Cô ấy chỉ vào Godzilla, nhỏ giọng nói: "Đây là con gái của tôi và Lục Tồn, nó tên là Godzilla, là Phượng Hoàng nhỏ, còn Lục Tồn, bản thể thật ra là Phượng Hoàng lớn. Lúc đầu tôi cũng rất... khó tin."

Miệng tôi há hốc thành hình chữ O. Không nhịn được liền nghĩ đến bài đăng 【Có lẽ, ý tôi là có lẽ, con người có thể sinh ra chim không?】kia.

Chẳng lẽ là do Giang Lệ đăng sao??

"Tôi biết chỉ nói suông thì vô dụng, chi bằng để mắt thấy tai nghe. Cô có thể sử dụng thuật đọc suy nghĩ với tôi được không?"

Giang Lệ nhiệt tình nắm lấy tay tôi.

Godzilla vùng vẫy thoát khỏi lòng bàn tay Lục Tồn, bay đến đậu trên vai tôi: "Dì ơi đừng sợ, ba mẹ con đều là người tốt! Sẽ không làm hại dì đâu!

"Nếu dì không yên tâm có thể véo con! Có con tim ở đây! Dì cứ yên tâm đi!" Tôi:....

Tôi lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận ý thức của Giang Lệ.

Một đoạn hồi ức ùa vào trong đầu tôi, bắt đầu phát lại từ góc nhìn của Giang Lệ.

14

Một buổi chiều mưa gió tầm tã. Giang Lệ vừa tan học, lúc đi ngang qua bụi cỏ sau tòa nhà dạy học, thì nghe thấy tiếng kêu rên yếu ớt.

Một con hồ ly trắng toàn thân ướt sũng bùn đất, chân phải hình như là bị gãy xương, cong thành hình dạng kỳ quái.

Giang Lệ bế nó lên, gọi điện thoại cho Lục Tồn, muốn nhờ Lục Tồn lái xe chở nó đến bệnh viện.

Kết quả Lục Tồn vừa đến, liếc mắt nhìn hồ ly trắng đang bị thương kia, ghét bỏ nói: "Mau ném lão già kia xuống. Hắn ta chắc cũng phải mấy trăm tuổi rồi! Ông nội anh nói rồi, hồ ly không có đứa nào tốt đẹp gì! Toàn là đồ mê hoặc người khác! Sự thật chứng minh, ông nội anh nói đúng!"



Tuy cuối cùng, Lục Tồn vẫn mềm lòng, đồng ý cho Giang Lệ mang con hồ ly trắng này về nhà.

Mãi đến năm ngày sau, con hồ ly trắng kia mới tỉnh lại từ trong hôn mê. Giang Lệ thấy vậy, vội vàng bưng bát cơm đến cho nó ăn.

Còn Lục Tồn thì ngồi bên cạnh cằn nhằn: "Đợi nó biến thành hình người là em biết, không chừng là ông lão tám mươi tuổi đấy."

Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra cảnh tượng mà tôi nhìn thấy trong hồi ức của Trình Hạc là như vậy.

Hình ảnh chuyển đổi.

Ký ức đến đoạn con hồ ly trắng kia đã biến thành người, trở thành Trình Hạc.

Trình Hạc cảm kích Giang Lệ cứu mạng, lúc Giang Lệ cần giúp đỡ, đều sẽ dốc hết sức giúp đỡ.

Để hòa nhập vào xã hội loài người một cách tốt hơn, anh bèn thay hình đổi dạng, trở thành đàn em của Giang Lệ, sau đó gặp được tôi.

Trình Hạc cái gì cũng không hiểu, thường xuyên nhắn tin hỏi Giang Lệ: 【Học tỷ, Trang Dao hẹn em đi chơi, em nên chuẩn bị gì đây? Đúng rồi, đồ hầu gái bán ở đâu vậy, cô ấy muốn em mặc cho cô ấy xem.】

【Học tỷ, có nên nói cho cô ấy biết em là hồ ly không? Có phải sẽ dọa cô ấy sợ không...】

【Học tỷ, Lục Tồn có biết lắc hông không? Dao Dao nói, lắc hông là kỹ năng cần thiết của đàn ông, có thể nhờ Lục Tồn dạy em một chút không?】

Mà người trả lời nó thường xuyên lại là Lục Tồn.

【Lên Xiaohongshu tìm hiểu đi.】

【Cậu lắm chuyện thật đấy.】

【Cút, ông đây không biết.】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.