Tôi đi theo sau Dương Tĩnh Oánh vào hội trường. Ngửi thấy mùi là tôi tìm được Trình Lệ đang ngồi trong biển người rồi. May mà anh ấy cũng có lương tâm, đã dùng cặp sách để chiếm chỗ cho tôi trước.
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, cha tôi mặc một bộ vest vừa vặn, đi đôi giày da sáng bóng, ngẩng cao đầu bước ra.
Ở bên ngoài, ông ấy lúc nào cũng là dáng vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng như vậy.
Những người xung quanh tôi đều chăm chú lắng nghe, chỉ có tôi vừa nghe thấy giọng của ông ấy là đã buồn ngủ rồi.
Vì vậy, tôi dùng tay trái chống trán, giả vờ đang chăm chú lắng nghe, nhưng thực chất đã nhắm mắt lại từ lâu. Kết quả là tôi còn chưa kịp ngủ thì đã bị Trình Lệ gọi dậy.
Anh ấy chỉ vào màn hình lớn: "Lục tổng đang gọi tên em kìa, muốn em trả lời câu hỏi."
Tôi ngớ người.
Ông già xấu xa này, vậy mà lại chơi trò quay số ngẫu nhiên, còn quay trúng số báo danh của tôi một cách chính xác.
Mà cha tôi lại giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của tôi, ông ấy nghiêm túc hỏi tôi:
"Vị bạn học này, xin hỏi bạn nhìn nhận thế nào về triển vọng phát triển của ngành giải trí trong tương lai?"
Trình Lệ nhanh chóng lấy điện thoại ra gõ một tràng thuật ngữ chuyên ngành dài dằng dặc, đưa qua cho tôi.
"Đọc cái này đi."
Tôi đang định đọc theo, thì Dương Tĩnh Oánh lại đứng bật dậy cướp lời:
"Lục tổng, ngài chính là người dẫn đầu ngành, sự phát triển của ngài chính là sự phát triển của ngành này."
Tôi lập tức nổi giận, hùng hồn trả lời ba chữ: "Tùy duyên thôi!"
Rắc một tiếng, Lục Tồn tức giận đến mức bẻ gãy cả viên phấn.
Cho dù ngồi cách xa như vậy, tôi vẫn có thể nhìn thấy hai hàng lông mày đang giật giật vì tức giận của ông ấy.
Ông ấy hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ mặt chuyên nghiệp, nghiêm túc, nghiêm nghị, sau đó gật đầu một cách nghiêm trang: "Đúng, chính là tùy duyên."
Mọi người đều nhìn nhau khó hiểu, Trình Lệ lặng lẽ giơ ngón tay cái với tôi.
Dương Tĩnh Oánh lại khóc òa tại chỗ, xấu hổ che mặt bỏ chạy.
Đương nhiên rồi, để giữ thể diện cho tôi, cha tôi vẫn phải trả giá một chút.
Ngày hôm sau, hashtag #Lục Tồn: Tùy duyên thôi# kỳ quái này đã chiếm giữ vị trí số 1 hot search.
Khu bình luận Weibo của cha tôi, từ Thái tử gia được vạn người ngưỡng mộ biến thành ông hoàng tùy duyên.
【Hôm nay cổ phiếu của Lục thị lại tăng năm điểm, lại được hạnh phúc nhờ ông hoàng tùy duyên rồi.】 【Ông hoàng tùy duyên, ngài giàu như vậy, chắc chắn là vì ngài tùy duyên tốt.】
【Ông hoàng tùy duyên, ngài có thể dạy tôi cách nào để có thể tùy duyên như ngài không?】
Cha tôi khóc lóc trong nhóm chat gia đình: 【Vợ ơi!! Anh mất mặt quá, đều tại Godzilla hết, đáng lẽ nên ném nó vào chuồng heo!!】
【Bây giờ anh biết ra ngoài thế nào đây, anh đi vệ sinh người ta cũng hỏi anh có phải lại đi tùy duyên không?】
Mẹ tôi an ủi ông ấy: 【Đứa nhỏ này giống hệt anh, nhịn đi, đời người ngắn ngủi, nhịn một chút là qua.】
Nhìn điện thoại, tôi cười muốn chết.
Dương Tĩnh Oánh lại không hiểu sao cứ thích gây sự chú ý với tôi.
"Được rồi Lục Gia Nghi, đừng có đắc ý. Đừng tưởng tôi không biết, Lục tổng là nể mặt cha cô là tài xế của ông ấy, cho nên mới giúp cô lấy lại mặt mũi đấy." Hình như cô ta rất tự tin với đáp án này, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Bởi vì cô, Lục tổng đã mất mặt như vậy, cứ chờ xem đi, ông ấy sẽ sa thải cha cô trong cơn tức giận đấy."
Tôi: "Không biết nên nói gì với cô nữa luôn đấy."
10
Thời gian sau đó, Dương Tĩnh Oánh vẫn luôn âm thầm quan sát tôi. Có lần tôi đọc tiểu thuyết cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, không nhịn được muốn khóc.
Cô ta lập tức nhảy ra chế giễu tôi: "Ha ha, Lục Gia Nghi, cha cô bị Lục tổng sa thải rồi đúng không, đang lén lút khóc đấy à? Kẻ thích gây chú ý, đáng đời."
Có bạn cùng phòng không nhịn được nữa, lên tiếng giải vây cho tôi: "Gia Nghi, truyện ngược tâm mà tớ chia sẻ cho cậu có hay không?"
Hai chúng tôi coi như hoàn toàn không nghe thấy Dương Tĩnh Oánh nói gì, coi cô ta như người vô hình.
Dương Tĩnh Oánh tức giận dậm chân: "Lục Gia Nghi, tôi đang nói chuyện với cô đấy!"
Hai chúng tôi vẫn giả vờ như không nghe thấy. Cuối cùng, cô ta vậy mà lại tự chọc tức mình đến mức khóc nức nở, chui vào trong chăn kéo rèm lại.
Có lẽ là chiến thuật phớt lờ của tôi đã khiến Dương Tĩnh Oánh hoàn toàn phát điên.
Cô ta bắt đầu rêu rao khắp trường. Tôi vừa bước vào cửa hàng tiện lợi, là có thể nghe thấy có người nhỏ giọng nói xấu sau lưng tôi:
"Mấy cậu có biết cô gái tên Lục Gia Nghi ở khoa chúng ta không? Cô ta lén lút yêu đương với Trình Lệ thì thôi đi, vậy mà còn bắt cá hai tay!"
"Tay còn lại là ai thế?"
"Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh, Lục Tồn! Lục Tồn có thể làm cha của Lục Gia Nghi rồi đấy! Chẳng trách lần trước lúc tham gia buổi tọa đàm, Lục Gia Nghi nói năng linh tinh, Lục Tồn còn bao che cho cô ta."
"Cậu nghe ai nói vậy, tin này có chính xác không?"
"Chắc chắn là chính xác, là người cùng phòng với cô ta tiết lộ bí mật ra ngoài đấy, sao có thể là giả được?"
Tôi đăng bài thanh minh trên diễn đàn trường, kết quả là bình luận bên dưới lại là: 【Xem ra đây không phải là tin đồn mà là sự thật rồi, nếu là tin đồn thì sao cậu phải thanh minh?】
Tôi:??? Trời ạ, thế giới này cuối cùng cũng trở nên điên cuồng theo cách mà tôi không thể nào tưởng tượng nổi.
Tôi gửi nguyên văn lời nói của bọn họ cho cha tôi: "Cha ơi, có người tung tin đồn nói con và… chỉ có một chân, bọn họ độc ác quá, loại chuyện này mà cũng bịa đặt ra được."
"Bọn họ bắt nạt con, chính là đang ỉa lên đầu cha đấy cha ơi!"
Cha tôi lập tức nhắn lại: "Chân gì? Định đánh gãy chân chó của con bé này hả? Biết rồi, cha sẽ liên lạc với lãnh đạo nhà trường."
Thực ra, nếu không phải là trường hợp bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn để lộ thân phận của mình.
Mấy năm nay, tin tức về con cái của những người nổi tiếng bị bắt cóc, bị uy h.i.ế.p xuất hiện nhan nhản trên hot search.
Còn có tin tức về bạn cùng phòng ghen ghét giàu có, đầu độc bạn cùng phòng là phú nhị đại nữa chứ.
Lòng người khó đoán, mẹ tôi đã đặc biệt dặn dò tôi, ra ngoài phải hành sự cẩn thận.
Cho nên, tôi mới nhịn đến tận bây giờ.
Phải nói là, tôi rất công nhận tốc độ làm việc của cha tôi. Dương Tĩnh Oánh lập tức bị gọi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm để hỏi chuyện.
Hai tiếng sau, tin tức Dương Tĩnh Oánh bị kỷ luật đã lan truyền khắp trường. Cô ta đăng một video cúi đầu xin lỗi, công khai xin lỗi tôi:
"Xin lỗi, bạn học Lục Gia Nghi, câu nói đùa vô ý của tôi đã khiến danh tiếng của bạn bị ảnh hưởng, tôi đã tự kiểm điểm sâu sắc lỗi lầm của mình, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa."
Thậm chí, để được tôi tha thứ, sau khi về ký túc xá, cô ta còn ra sức nịnh bợ tôi.
Đổ nước rửa chân, chạy vặt mua đồ, giúp tôi giặt quần áo, giày dép. Nói thật, tôi còn sợ cô ta nhét kim tẩm độc vào giày dép và quần áo của tôi ấy chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]