Khi nhìn thấy đèn phòng cấp cứu, Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó.
"Thiếu Thiên..." Lúc này, Vân Dục đuổi theo, lần thứ hai hô một tiếng.
Anh hô một tiếng này, dẫn đến sự chú ý của Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam ngoái đầu nhìn lại, lại thấy Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó.
Mặc dù nói phải kiên cường, thế nhưng lúc này, Lâm Tử Lam vẫn là không nhịn được, vành mắt đều đỏ!
Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Thế nào? Bảo bối thế nào?"
Mắt Lâm Tử Lam đỏ ngầu, nỗ lực chịu đựng không khốc, "Còn đang khám và chữa bệnh, vết thương nhiều lắm, cần thời gian dài xử lý!"
Nghe thế, hai tay Mặc Thiếu Thiên nắm chặt lại, không nói ra được phẫn nộ.
Hận ý đối với Diệp An Nhiên, chỉ có tăng không có giảm.
Cho dù đã chết, thế nhưng hận ý của Mặc Thiếu Thiên đối với cô ta như trước!
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn con ngươi Mặc Thiếu Thiên tràn ngập hận ý, cũng không biết nên nói cái gì.
Chỉ muốn là người thay Hi Hi chịu tội, Lâm Tử Lam nói không ra được yêu thương.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nhìn dáng vẻ cô thống khổ, Mặc Thiếu Thiên càng cảm giác nói không ra lời.
Hận không thể, người hiện tại ở bên trong, chính là mình!
Thay mẹ con họ chịu tất cả thống khổ!
Lúc này, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, bác sĩ đẩy Hi Hi đi ra, khi nhìn thấy Hi Hi đi ra, bọn họ lập tức vây lại.
Mà Hi Hi nằm ở trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, trên cơ thể non nớt đã không còn vết máu, thế nhưng vẫn sưng như trước.
"Bảo bối..."
"Lão đại..."
Lúc này, bọn họ đều nhìn Hi Hi hỏi, thế nhưng Hi Hi không phản ứng chút nào.
"Xin lỗi, xin cho qua một chút!" Lúc này, bác sĩ mở miệng.
Bọn họ bất đắc dĩ mới để cho qua, Hi Hi bị đẩy đi.
Lúc này, một bác sĩ đi ra, lúc nhìn thấy bác sĩ, Mặc Thiếu Thiên là người đầu tiên xông lên, mở miệng hỏi, "Bác sĩ, con trai tôi thế nào?"
"Đã xử lý tốt vết thương trên người, chỉ là cần ít thời gian để kết vảy”
"Trên thân thể đều là việc nhỏ, chỉ là..." Nói đến đây, bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên dừng lại một chút.
"Rốt cuộc là thế nào?!" Mặc Thiếu Thiên khẩn cấp hỏi.
Ghét nhất là dáng vẻ này, dáng vẻ muốn nói lại thôi, làm cho người khác lo lắng.
Mặc Thiếu Thiên là ai, chỉ cần là người ở thành phố A đều biết, đối với Mặc Thiếu Thiên, ông cũng không thể trêu vào, thế nhưng cũng không dám có điều giấu diếm, mở miệng, "Trên người đều là việc nhỏ, cho dù rất nghiêm trọng, thế nhưng chỉ cần một ít thời gian là có thể tốt, mấu chốt là bé có hiện tượng trúng độc, nhưng mà chúng tôi không tìm ra được là độc gì!”
Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Lời này có ý gì?"
"Bé có chút phản ứng là hiện tượng trúng độc, chúng tôi kiểm tra máu lại không có bất kì hiện tượng gì, bênh này trong y học chưa từng xuất hiện, cho nên, chúng tôi vẫn chưa kiểm tra được, trúng độc gì?”Bác sĩ nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhịn không được rống lên, "Kiểm không tra được? Kiểm tra không được các người đã nói trúng độc?"
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, bác sĩ biến sắc, thế nhưng Mặc Thiếu Thiên là ai, ông làm sao sẽ không biết, lại không dám phản bác.
"Ông xác định ông là bác sĩ? Không phải tới nơi này ngồi ăn rồi chờ chết sao?” Mặc Thiếu Thiên nói.
Săc mặt bác sĩ, càng thêm thay đổi.
Vân Dục cùng Tiếu Ly sau khi thấy, lập tức đi lên, ngăn cản Mặc Thiếu Thiên, "Cậu làm gì?"
"Hi Hi bệnh, chúng ta còn có biện pháp khác!" Vân Dục nhìn anh mở miệng.
Lúc này Tiếu Ly nhanh lên nhìn bác sĩ mở miệng, "Không có ý gì, cậu ấy quá kích động!"
Bác sĩ lúng túng cười cười, cũng không nói gì, trực tiếp đi.
Lúc này, Vân Dục nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên, cậu bình tĩnh một chút, tức giận cũng không phải là biện pháp!”
Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, sắc mặt âm trầm, cũng không nói gì.
Lúc này, Tạp Ni đứng ở một bên, giống như nhớ tới cái gì, mở miệng, "Hay là, có người có biện pháp!"
Nói lên cái này, ánh mắt mọi người đều nhìn về Tạp Ni.
Phải biết rằng, những lời này, như là bọn họ mong muốn.
"Biện pháp gì?" Lâm Tử Lam giành trước hỏi.
Lúc này, Tạp Ni nhíu mày, "Cái này phải hỏi Hoa Hồng!"
"Hoa Hồng?" Nói lên cái này, Lâm Tử Lam nhíu mày, chuyện này cùng Hoa Hồng có quan hệ gì?
..................
Bên trong phòng bệnh, Hoa Hồng chậm rãi tỉnh lại.
Trong chuyện này, tuy rằng Hoa Hồng không phải là người bị thương nghiêm trọng nhất, nhưng là bởi vì chảy máu quá nhiều, cho nên mới hôn mê một ngày một đêm.
Lúc cô hôn mê, nhưng đám người Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên rất lo lắng.
Mặc dù bây giờ Hi Hi không có nguy hiểm tánh mạng, nhưng nhìn Hi Hi khi thì phát tác, chính là phá hủy bọn họ!
Mở mắt, đập vào mắt đó là Tạp Ni đẹp trai, Hoa Hồng cau mày, "Tạp Ni, anh nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?”
" Hoa Hồng luôn được xem như vô địch không gì thắng nổi, bây giờ lại ở trên giường hôn mê một ngày một đêm!" Tạp Ni nhìn cô hài hước nói.
Nghe Tạp Ni nói, Hoa Hồng mở miệng, "Anh thử mất máu nhiều như tôi xem!!!”
"Đừng, tôi đã nếm thử qua, không muốn lần thứ hai!"
Nghe Tạp Ni nói, Hoa Hồng trừng mắt nhìn anh.
"Không nghĩ tới, bom chưa nổ chết cô, mạng cô thật là lớn!” Tạp Ni nói.
Nghe thế, khóe miệng Hoa Hồng gợi lên nụ cười giễu cợt, "Nếu như lúc đó không phải Mặc Thiếu Thiên kéo tôi, sau đó chắn giúp tôi, chỉ sợ khuôn mặt tôi đã bị hủy!”
Nghe thế, Tạp Ni sửng sốt một chút.
Lúc đó chỉ thấy Hoa Hồng đỡ Mặc Thiếu Thiên đi tới, không nghĩ tới là Mặc Thiếu Thiên cứu Hoa Hồng!
Thế nhưng nghĩ đến Hoa Hồng vì cứu Hi Hi mà có thể bỏ mạng, Mặc Thiếu Thiên cứu Hoa Hồng cũng không có cái gì không được.
Nhìn Hoa Hồng, Tạp Ni đùa dai mở miệng, "Mặt của cô bây giờ cũng không tốt đi đâu!”
Nghe thế, Hoa Hồng dừng lại, một giây kế tiếp, lập tức thanh tỉnh rất nhiều, "Khuôn mặt tôi bị hủy sao?” Nói xong, gần như từ trên giường ngồi dậy, xúc động, lo lắng không thôi.
Nhìn dáng vẻ cô kích động, Tạp Ni không biết nên nói cái gì cho phải.
Phải biết rằng, Hoa Hồng thế nhưng rất quan tâm gương mặt đó của mình!
"Cho tôi... Cái gương!" Mặc dù vậy, Hoa Hồng cũng không quên muốn cái gương, nhìn mặt mình.
"Bệnh viện làm gì có gương?" Tạp Ni nói.
Nghe thế, Hoa Hồng cũng không tin, trực tiếp xốc chăn lên xuống giường.
"Cô đi làm gì?" Tạp Ni thấy thế, vội vã ngăn cản cô.
"Soi gương!" Hoa Hồng nói.
"Không cần xem, ở đây căn bản không có!" Tạp Ni nói.
"Đưa điện thoại di động cho tôi!" Hoa Hồng mở miệng.
Tạp Ni không hề động.
Lúc này, Hoa Hồng trực tiếp bưng lấy mặt Tạp Ni, cả người kề sát vào anh, Tạp Ni còn không biết chuyện gì xảy, Hoa Hồng ở trước mặt của anh quơ quơ sau đó mở miệng.
"Tạp Ni, anh có yd gạt tôi sao!" Nói xong, Hoa Hồng buông anh ra.
Tạp Ni ngồi ở chỗ kia cười, rước lấy một ánh mắt xem thường của Hoa Hồng, "Món nợ này, tôi nhớ kỹ!"
Tạp Ni nhìn cô cười cười, không nói cái gì nữa, chỉ là, Hoa Hồng nghĩ có cái gì không đúng!
"Hi Hi thế nào?" Lúc này, Hoa Hồng đột nhiên hỏi.
Nói lên cái này, Tạp Ni cũng có thể trực tiếp vào trọng điểm.
"Tình huống, không tốt lắm!"
Nghe thế, Hoa Hồng bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn anh, "Bé thế nào?"
Tạp Ni còn chưa mở miệng, Hoa Hồng hỏi, "Tạp Ni, lần này anh còn gạt tôi, tôi giết chết anh!”
"Cô nghĩ tôi sẽ đem chuyện của Hi Hi ra đừa giỡn hay sao?”Tạp Ni nhìn cô hỏi, hiện tại tình huống gì, anh cũng biết.
"Bé rốt cuộc thế nào?" Hoa Hồng nhìn Tạp Ni sốt ruột hỏi, giọng nói, tất cả đều là lo lắng.
Cô cho rằng, chuyện đã kết thúc, không có chuyện gì, Hi Hi cũng sẽ không có việc gì... Đang nghĩ ngợi, Hoa Hồng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Tạp Ni.
"Bé trúng độc!" Tạp Ni mở miệng.
Quả nhiên, chính là cái này!
Một khắc kia, lòng của Hoa Hồng như bị ai đánh một cái.
Hoa Hồng quên mất chuyện này!
Hiện tại, quả nhiên là chuyện này!
"Bé hiện tại thế nào?" Hoa Hồng nhìn Tạp Ni hỏi.
"Hiện tại ở phòng bệnh bên cạnh, thế nhưng vẫn còn đang hôn mê, không có tỉnh lại!" Tạp Ni nói.
Nghe thế, Hoa Hồng ngồi không nổi nữa, trực tiếp vén chăn lên đi xuống giườn, dáng vẻ rất vội vàng.
"Hoa Hồng!" Tạp Ni kêu một tiếng, thế nhưng không có ngăn cản cô, Hoa Hồng trực tiếp đi ra ngoài, bất đắc dĩ, Tạp Ni cũng chỉ có thể đi theo ra.
Phòng bệnh Hi Hi, không ít người, nhưng là lại rất an tĩnh.
Lâm Tử Lam ngồi ở bên giường Hi Hi, nhìn Hi Hi, rất an tĩnh, giờ này khắc này, không biết nên nói cái gì cho phải.
Bầu không khí yên tĩnh này, cho đến khi Hoa Hồng đi vào thì kết thúc.
"Hi Hi..." Hoa Hồng đẩy cửa mà vào, khi nhìn đến Hi Hi nằm trên giường thì, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn, tình huống không quá lạc quan.
Khi nhìn thấy dáng vẻ Hi Hi, Hoa Hồng sửng sốt, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc này Hi Hi an tĩnh có cảm giác không quen!
Lâm Tử Lam nghe được tiếng nói của Hoa Hồng, lập tức quay đầu, nhìn cô, mở miệng, "Hoa Hồng, mau cứu Hi Hi... Van cầu cô, mau cứu bé!" Lâm Tử Lam nhìn Hoa Hồng nói.
Hoa Hồng nhìn Lâm Tử Lam, sửng sốt, đầu trống rỗng.
Lâm Tử Lam chưa bao giờ cầu xin người khác, đây là lần đầu tiên cô chủ động mở miệng cầu xin người khác.
"Tôi..." Hoa Hồng không biết nên nói cái gì cho phải, cô cứu Hi Hi thế nào?
Nếu như có thể, cô cũng muốn.
"Nếu như có thể cứu Hi Hi, mặc kệ biện pháp gì, tôi sẽ làm!” Hoa Hồng nhìn Lâm Tử Lam, vô cùng chắc chắn nói.
Nghe được Hoa Hồng nói, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên một nụ cười vui mừng, ánh mắt nhìn phía Mặc Thiếu Thiên, sau đó nhìn về phía Tạp Ni.
Nhìn dáng vẻ bọn họ đều không nói lời nào, Hoa Hồng chỉ biết bọn họ có biện pháp, thế nhưng về phần biện pháp gì, cô không biết.
"Muốn thế nào mới có thể cứu bé!?" Hoa Hồng nhìn bọn họ hỏi.
Lúc này, Tạp Ni đi lên, nhìn Hoa Hồng mở miệng, "Bây giờ người có thể cứu Hi Hi..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]