Đang ở thời điểm hai người đối diện nhau, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Lâm Tử Lam đi tới, góc độ của cô đứng, vừa vặn nhìn thấy động tác của hai người.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lập tức trở hoàn hồn, nhìn Lâm Tử Lam ở cửa, lập tức buông lỏng Vi An ra.
"Lâm Tử Lam!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô mở miệng.
Mà Vi An cũng phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn lâm Lâm Tử Lam, lập tức chào hỏi, "Lâm tiểu thư!"
Lâm Tử Lam đứng ở cửa, thấy một màn như vậy, vẫn chưa tức giận, cũng không có tức giận, khóe miệng cười, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Lúc này, nhìn Lâm Tử Lam không nói gì, Vi An mở miệng, "Lâm tiểu thư, tôi và Mặc tổng không có gì, chỉ là tôi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Mặc tổng hảo tâm giúp đỡ mà thôi, cô đừng hiểu lầm!” Vi An giải thích.
Lâm Tử Lam đứng ở cửa, nghe Vi An giải thích, Lâm Tử Lam cười cười, "Vi An, cô không cần khẩn trương giải thích, tôi không nói gì, cô cứ giải thích như thế, trái lại có vẻ dư thừa!" Lâm Tử Lam nhàn nhạt nói.
Căn bản cũng không có gì, Vi An giải thích như vậy, giống như muốn nói cho Lâm Tử Lam, giữa bọn họ có cái gì.
Lâm Tử Lam nói, như là quăng ngay mặt Vi An một cái tát, mặt Vi An trong nháy mắt đỏ lên.
Lâm Tử Lam vừa nói như vậy, thực sự có vẻ, lời của cô giải thích là dư thừa dư thừa.
Đứng ở nơi đó, không biết làm sao.
"Không có ý đó, tôi chỉ sợ cô hiểu lầm mà thôi, nếu như không có chuyện gì để nói, tôi đi ra ngoài trước!”Nói xong, Vi An trực tiếp đi ra cửa.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, hai người gặp thoáng qua, Lâm Tử Lam không nói gì.
Thẳng đến khi Vi An đi ra ngoài, cửa bị đóng cửa, Mặc Thiếu Thiên tài đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Khó có được nhìn thấy một mặt sắc bén như vậy của Lâm tiểu thư!"
Lâm Tử Lam nhìn anh, cau mày, "Sắc bén sao?"
Mặc Thiếu Thiên nghiêm trang gật đầu, "Thư ký của anh, bị em nói đến không thể nói lời nào!”
"Thế nào? Mặc tổng đau lòng?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
"Trừ em cùng bảo bối ra, anh ai cũng không đau lòng!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam mới hài lòng.
"Được rồi, em làm sao vậy?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
"Nhớ anh, tới xem một chút được không?" Lâm Tử Lam cau mày hỏi.
"Đi, đương nhiên là có thể, luôn hoan nghênh!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam hôn một cái, "Anh cũng nhớ em!"
"Dừng lại!" Lâm Tử Lam lập tức mở miệng, biết Mặc Thiếu Thiên muốn phát dục, lập tức ngăn cản, “Em tìm anh là có chuyện!”
Mặc Thiếu Thiên mới ngưng được động tác, nhưng là cả người kề sát người Lâm Tử Lam, ánh mắt tà mị nhìn cô, "Chuyện gì?"
Lâm Tử Lam báo cho biết một chút, muốn anh mở máy tính lên.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, sau đó lập tức đi hướng máy tính bên kia, Lâm Tử Lam cũng đi theo, quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên mở máy tính ra, một đoạn video xuất hiện ở trước mắt anh.
Là khi anh ở cửa trả lời phỏng vấn, làm vô cùng tốt.
Lâm Tử Lam đứng ở phía sau Mặc Thiếu Thiên, cánh tay đặt ở trên người của anh, thấy một nửa thời gian mở miệng, "Mặc tổng, anh bây giờ thành công chuyển hình tượng, từ lạm tình ngựa đực chuyển thành người đàn ông si tình tốt, hiện tại đại cô nương bộ phận thiết kế đã vì anh, tâm đều nát!” Lâm Tử Lam cười nói.
Nghe Lâm Tử Lam khen chê không đồng nhất, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn cô, "Lạm tình ngựa đực và vân vân đều là bề ngoài, kỳ thực nội tâm của anh còn rất si tình, đây mới đúng là hình tượng của anh!”
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam bật cười, "Anh thật sự là tự luyến!”
"Nonono, cái này gọi là tự tin, khi nào có cơ hội anh phải chiêu đãi truyền thông mới được, coi như là cảm ơn vì đoạn video này, đưa ra hình tượng của anh!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Nghe lời của anh, Lâm Tử Lam cười không ngừng.
Được, cùng Mặc Thiếu Thiên đấu võ mồm, cũng chỉ có thua, trình độ tự kỷ của anh, đã làm cho không người nào có thể nói ra cái gì.
"Mặc tổng, anh cùng bảo bối vô cùng giống nhau, tự lý như vậy!” Lâm Tử Lam nói.
"Không, bảo bối nói, chúng ta là người một nhà, trình độ tự kỷ là giống nhau!"
Lâm Tử Lam, "..."
Hai người cười cười nói nói, hai người hoàn toàn không có nói tới chuyện Mặc Thiếu Thiên cùng Vi An, Lâm Tử Lam không có hỏi, Mặc Thiếu Thiên cũng không có giải thích.
Bởi vì bọn họ đều nghĩ, không cần phải....
Cũng chính là loại tín nhiệm này, để cho bọn họ ngày càng yêu nhau.
Vi An đứng ở cửa, nghe tiếng cười bên trong, trong lòng nổi lên các loại hận ý, oán ý, Lâm Tử Lam, đây đều là cô ép tôi!
Lúc này, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Được rồi, buổi chiều em muốn xin nghỉ, ra ngoài một chuyến!” Lâm Tử Lam nói.
"Đi nơi nào?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
"Em trở về lâu như vậy, cũng không có quay về gặp cha một chút, hiện tại cha thấy tin tức, nhất định biết em đã trở về, cho nê, em muốn trở về!” Lâm Tử Lam nói.
Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, nhìn Lâm Tử Lam, "Chuyện này, căn bản là anh đã an bài, muốn kết hôn với em, cũng không có hỏi qua cha em, buổi chiều anh cùng em đến!” Mặc Thiếu Thiên nói.
"Buổi chiều có một cuộc họp không phải sao?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
"Lùi lại, nhạc phụ đại nhân tương lai quan trọng hơn!”Mặc Thiếu Thiên nói.
"Như lời anh nói, không cần buổi chiều, chúng ta bây giờ đi mua đồ, sau đó đi đón bảo bối, một nhà cùng tới!”Mặc Thiếu Thiên nói.
"Mặc tổng, đây là anh công khai muốn trốn việc!” Lâm Tử Lam cười nói.
"Giải quyết chung thân đại sự tương đối quan trọng, đi thôi!"
Lâm Tử Lam gật đầu.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên cứ như vậy mang theo Lâm Tử Lam trốn việc.
Hai người mới vừa đi ra, Vi An mở miệng, "Mặc tổng, mười giờ bốn mươi lăm phút hội nghị..."
"Hủy bỏ đi, tôi hiện tại có việc muốn đi ra ngoài!” Còn không có cho Vi An mở miệng, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp mở miệng cắt đứt lời của cô.
Vi An đứng ở nơi đó, nhìn hai người bọn họ, gật đầu, "Được, tôi đã biết!"
"Trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, tất cả điện thoại, hội nghị tạm thời hoãn lại!”
"Dạ!"
Vì vậy, ở dưới ánh mắt của Vi An, Mặc Thiếu Thiên mang theo Lâm Tử Lam rời đi.
Đi thẳng đến trung tâm thương mại, Lâm Tử Lam đang vì Lâm Mạc Thiên tỉ mỉ chọn đồ, phàm là Lâm Tử Lam coi trọng, đắt đi nữa, Mặc Thiếu Thiên một câu nói, bọc lại!
Nhìn Mặc Thiếu Thiên điên cuồng như vậy, Lâm Tử Lam nhìn anh, "Không cần mua nhiều như vậy!"
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên chỉ biết cô lại đang yêu thương tiền, Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Ngoan, lâu như vậy, anh chưa có đi bái kiến nhạc phụ đại nhân, hiện tại muốn ông gả con gái cho anh, không mua nhiều chút sao được, nhiều lễ người không trách!”
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cười cười, còn nói được cái gì nữa.
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên cầm các loại túi, cuối cùng mua lại, chất đầy sau cốp xe.
Nhìn đống đồ phía sau, Lâm Tử Lam đang suy nghĩ, nếu như những thứ này đều đổi thành tiền...
Được rồi, Lâm Tử Lam nghĩ quá nhiều!
Sau khi hai người mua đồ xong, trực tiếp lái xe đi đón Hi Hi.
Vừa là lúc buổi trưa Hi Hi tan học, nghe nói muốn đi gặp ông ngoại, Hi Hi hưng phấn không thôi.
Vì vậy, một nhà ba người, lái xe trực tiếp đi.
Ở trên đường, Lâm Tử Lam chưa từng quên gọi cho Lâm Mạc Thiên một cuộc điện thoại.
Rất nhanh, điện thoại di động được nối.
"Alo, cha!"
"Lâm Tử Lam?" Lâm Mạc Thiên vừa nghe tiếng nói đã nhận ra Lâm Tử Lam.
"Ừ, là con, cha!" Chẳng biết tại sao, nghe được tiếng nói của Lâm Mạc Thiên, cái mũi Lâm Tử Lam chợt cảm thấy chua xót.
"Tiểu Lam, cuối cùng con cũng gọi điện thoại cho cha!” Lâm Mạc Thiên kích động nói.
"Cha, xin lỗi, con sẽ đến gặp cha ngay bây giờ, lập tức đến!" Lâm Tử Lam nói.
"A? Con muốn đi qua?"
"Dạ!" Lâm Tử Lam gật đầu, "Có thật nhiều chuyện muốn nói với cha!”
Kỳ thực, về báo hôm nay, Lâm Mạc Thiên cũng nhìn thấy, chỉ cần Lâm Tử Lam hạnh phúc là tốt rồi.
Thế nhưng Kiều Phương cũng không buông tha, nói lâm Lâm Tử Lam trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, lấy được người giàu đến cha ruột cũng không cần!
Không ít hàng xóm cũng chúc mừng các loại, Lâm Mạc Thiên chỉ là cười khổ, tin tức này, trước ông đích xác không biết, Kiều Phương một bên ý vị nói, nuôi cô không công!
Lúc Kiều Phương đang châm chọc, điện thoại gọi tới.
"Ông nói, con gái ông muốn trở về!”Kiều Phương hỏi.
Lâm Mạc Thiên gật đầu, "Ừ, nói lập tức tới ngay, bà không cần có sắc mặt này cho nó nhìn!” Lâm Mạc Thiên không quên dặn.
Nghe nói như thế, Kiều Phương hừ lạnh một tiếng, "Hừ, từ mấy tháng trước, một lần trở về, đến bây giờ cũng chưa trở lại, hiện tại chuẩn bị lấy người giàu có, tôi còn tưởng rằng cô ta sẽ không trở về!"
"Được rồi, bà ít nói vài câu, chuẩn bị cơm nước, bọn họ lập tức tới ngay!" Lâm Mạc Thiên nói.
"Tôi mới không cần, dựa vào cái gì muốn tôi hầu hạ cô ta!?" Kiều Phương bất mãn.
Lần trước đến cho bà ít tiền, cũng không đủ nhét kẽ răng!
Nhìn dáng vẻ Kiều Phương, Lâm Mạc Thiên không nói cái gì nữa, chính mình xoay người tiến vào bếp, Kiều Phương nhìn, xoay người trở về phòng của mình.
Nửa tiếng sau, đến chỗ này.
Ở đây chưa tính là khu vực thành thị, mà là nông thôn rồi, trước đây để không cho Kiều Phương đánh bạc, Lâm Mạc Thiên mới đặc biệt tìm một chỗ như vậy dọn tới.
May mắn là, Kiều Phương quả nhiên không thể nào đánh bạc!
Có thể là do khoảng cách quá xa, dù sao, hiệu quả rất rõ ràng, vì vậy, bọn họ ở nơi này.
Nơi này là một tiểu độc viện, trong viện đều là dùng đá xếp thành, nhưng lại trồng rất nhiều hoa, đều là Lâm Mạc Thiên ở nhà rảnh rỗi chăm sóc, cho nên nơi này được tăng thêm màu sắc.
Mặc dù hiện tại đã là mùa thu, nhưng là có chút hoa còn tươi tốt.
Mà bên trong, cũng là rất sạch sẽ, đồ dùng đơn giản, thoạt nhìn, hết sức thoải mái.
Một giờ sau, một chiếc xe thể thao Ferrari vào đây, xe tốt như vậy, ở chỗ này không thấy nhiều, cho nên, đưa tới không ít người vây xem.
Lúc xe dừng lại ở cửa, Hi Hi trực tiếp từ trên xe nhảy xuống, thẳng đến bên trong.
"Ông ngoại, bảo bối tới thăm ông!"
Lâm Mạc Thiên ở bên trong làm cơm, nghe được tiếng nói của Hi Hi, trực tiếp buông cái muôi, tạp dề trên người cũng không kịp tháo xuống, trực tiếp chạy ra ngoài.
"Hi Hi!" Lâm Mạc Thiên kích động nói.
Khi nhìn thấy Lâm Mạc Thiên, Hi Hi trực tiếp giang tay ra, cho Lâm Mạc Thiên một cái ôm!
Lâm Mạc Thiên cũng ôm Hi Hi, lệ nóng quanh tròng, cảm giác nói không ra lời.
Bao nhiêu ngày không gặp, thật giống như có đã nhiều năm không gặp nhau.
"Ông ngoại, cháu rất nhớ ông!" Hi Hi nói.
Nhớ tới mấy lần trước, Lâm Mạc Thiên cùng bé nhiều lần gọi điện thoại, vì sợ Lâm Mạc Thiên thương tâm, Hi Hi chỉ có thể nói dối mẹ đi nước ngoài công tác, hiện tại mẹ không có việc gì, Hi Hi rốt cục cũng thở vào nhẹ nhõm ôm Lâm Mạc Thiên!
"Ông ngoại cũng nhớ cháu!" Lâm Mạc Thiên cũng vuốt đầu Hi Hi, phát tán yêu thương từ trong ra ngoài, làm cho người nhìn cũng nhịn không được rơi lệ.
Lúc này, Lâm Tử Lam theo Hi Hi đi tới, Mặc Thiếu Thiên cầm túi lớn, túi nhỏ, theo sau lưng, cứ như vậy, còn không có cầm hết!
"Cha!" Lúc này, Lâm Tử Lam vào cửa, khi nhìn thấy Lâm Mạc Thiên, Lâm Tử Lam kêu một tiếng.
Thấy Lâm Tử Lam, Lâm Mạc Thiên có một loại trực giác, trước Lâm Tử Lam đã xảy ra chuyện, nhưng là bây giờ thấy Lâm Tử Lam thật tốt đứng ở trước mặt của mình, Lâm Mạc Thiên không nói ra được kích động.
"Lâm Tử Lam!" Lâm Mạc Thiên kêu một tiếng, Lâm Tử Lam vẫn không có nhịn xuống, đi lên, ôm Lâm Mạc Thiên, "Cha, xin lỗi, để cha lo lắng!"
"Không lo lắng, không lo lắng, chỉ cần các người đều thật tốt là được!" Lâm Mạc Thiên nói.
"Cha!" Lâm Tử Lam nhịn không được, rớt nước mắt.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì!" Lâm Mạc Thiên không ngừng an ủi Lâm Tử Lam.
Nhìn bọn họ, lúc này, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp bắt đầu, "Cha!"
Lâm Tử Lam, "..."
Xúc động muốn khóc, thoáng cái đã không có.
Lúc này, Lâm Mạc Thiên buông ra Lâm Tử Lam, nhìn về phía sau lưng Mặc Thiếu Thiên.
Mặc dù, bọn họ đã thấy qua ở bệnh viện, chỉ là hiện tại, Mặc Thiếu Thiên gọi một tiếng cha này, làm cho vài người ngây ngẩn cả người.
Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cau mày, cô đã là người phụ nữ của anh, anh kêu một tiếng cha, có gì sai sao.
Không gọi, cũng đã gọi.
Lâm Tử Lam lúc này mới giới thiệu, "Cha, đây là Mặc Thiếu Thiên, cha của bảo bối!"
Lâm Mạc Thiên gật đầu.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lập tức đưa đồ đạc lên, "Cha, mấy thứ này, đều là mua cho cha, hi vọng không nên ghét bỏ mới tốt!"
Nhìn đồ đạc trong tay Mặc Thiếu Thiên, không có một túi nào không phải là đồ cao cấp.
Vừa nhìn là biết là đồ đắt.
"Tới thì tới, mua nhiều như vậy làm gì, tốn kém!” Lâm Mạc Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Hiếu thuận cha, nhiều hơn nữa cũng không có gì đắt!”
Lâm Tử Lam thế nào không phát hiện, Mặc Thiếu Thiên có thể nói những lời ngọt như vậy?
Một câu nói, dụ dỗ Lâm Mạc Thiên cười không khép miệng được.
"Nào, mau mang vào nhà!" Lâm Mạc Thiên nói.
"Các người đi vào trước, trong xe còn có đồ, cần phải lấy ra nữa!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên xoay người đi ra phía ngoài.
Lâm Mạc Thiên ngẩn người tại đó, "Còn có? Thế nào mua nhiều như vậy!"
Nhìn Lâm Mạc Thiên có một dáng vẻ muốn đi ngăn cản, Lâm Tử Lam ngăn cản ông, "Cha, cha để anh ấy mang vào, những thứ đó đều là mua cho cha!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Lâm Mạc Thiên lúc này mới gật đầu, "Tốt!"
“Cha, chúng ta đi vào trước!" Lâm Tử Lam nói.
Lâm Mạc Thiên gật đầu, lúc này mới chợt nhớ tới mình còn đang nấu cơm, "Con đi vào trước, cha còn đang nấu cơm!" Nói xong, Lâm Mạc Thiên hướng phòng bếp đi tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]