Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người của phòng thiết kế đều cảm thấy rất giống nhau!

Nếu không, khi nhìn thấy Vi An thì mọi người sẽ không sửng sốt như vậy.

“ Đúng, đúng là rất giống, mọi người nói xem, cô ta giống Tử Lam như vậy, là trùng hợp, hay là….” Lúc nói lời này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tử Lam.

Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện gì là không vui, nhưng mà như vậy làm cho người khác không đoán được cô đang nghĩ gì!

Lúc này, Cảnh Thần đi đến, nhìn Lâm Tử Lam, “ Cảm thấy thể nào?”

Lâm Tử Lam cười cười, “ Dáng dấp không tệ!”

“ Tớ thấy mọi người nói có đạo lý, trên thế giới này dáng dấp giống cậu thì có thể, nhưng mà phong cách cũng có thể giống đến mức này, cũng có vẻ có chút cố ý rồi!” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam tốt bụng nhắc nhở.

Một câu nói này, thức tỉnh Lâm Tử Lam.

Thật ra thì Cảnh Thần nói không sai.

Người giống người cũng không có gì đáng nói, nhưng mà phong cách cũng có thể giống đến mức này, cũng làm cho người ta có chút không thoái mái.

Xem ra, có chút cố ý!

Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, gật đầu, “ Ừ, tớ hiểu rõ rồi, cậu yên tâm!”

“ Hơn nữa, mọi việc nên cẩn thận thì hơn!” Cảnh Thần nhắc nhở.

Nghe nói như thế Lâm Tử Lam cười một tiếng, “ Thật đúng là không biết cậu suy nghĩ đi đâu rồi, chúng ta cần gì phải đề phòng như vậy!”

“ Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo, nếu như mục tiêu của cô ta thật sự là Mặc tổng, như vậy đến lúc đó thì sẽ có người hối hận đấy!” Cảnh Thần nhìn cô nói.

Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, “ Nếu như điểm này mà Mặc Thiếu Thiên cũng không chịu nổi, đó chỉ có thể nói là tớ nhìn lầm anh ấy, nhưng mà chút lòng tin này, tớ vẫn có!” Lâm Tử Lam hết sức tự tin nói.

Nhìn dáng vẻ của Lâm Tử Lam, Cảnh Thần cười một tiếng, “ Tất nhiên tự tin là tốt, nhưng mà cũng đừng quên đề phòng!”

“ Tớ biết rồi!” Lâm Tử Lam nói, hai người cười cười, lúc này, Lâm Tử Lam nhìn cô, “ Cậu làm sao vậy, còn phát sốt không?”

“ Không sao rồi, chẳng qua bác sĩ đã giục ba bốn lần, có thể tớ phải đi ra ngoài truyền nước biển!”

“ Tớ đi với cậu!”

“ Được!” Cảnh Thần trả lời một tiếng, có Lâm Tử Lam cùng đi với cô, cô cũng không có nhàm chán như vậy.

Vì vậy sau khi hai người hẹn xong, nửa giờ sau, hai người rời công ty, đi đến bệnh viện.

Một buổi chiều, khi Cảnh Thần truyền nước biển, hai người cười cười nói nói, thời gian đã trôi qua rất nhanh.

Sau khi truyền xong, hai người muốn đi về, đang ở trong hành lang bệnh viện thì nghe được một cuộc nói chuyện.

“ Nhược nhi, con không sao chứ? Con làm mẹ lo sợ lắm đấy!” Bên trong phòng bệnh, truyền ra giọng nói của một người phụ nữ.

Vốn là Lâm Tử Lam và Cảnh Thần cũng không có tính ở lại, nhưng nghe được bên trong đang nói chuyện thì hai người dừng lại.

“ Trần Mặc, anh chăm sóc Nhược nhi như thế nào hả, anh cùng con ta cũng sẽ đính hôn, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy….”

Lúc nghe đến chuyện này, Cảnh Thần và Lâm Tử Lam đều sững sờ, hai người đều nhìn về phía phòng bệnh, mặc dù đóng cửa, nhưng mà lời nói bên trong lại có thể nghe được rất rõ ràng.

“ Mẹ, không nên trách anh ấy, là con tự mình lái xe không cẩn thẩn….” Lúc này, Lăng Nhược yếu ớt mở miệng.

“ Không phải hai đứa đi thử lễ phục sao? Làm sao con lại xảy ra tại nạn xe cộ, còn Trần Mặc, khi đó anh đang ở đâu,làm gì hả?

Cảnh Thần đứng ở trước cửa, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, chân mày cau lại, Lâm Tử Lam nhìn cô ta, cũng nhíu mày.

“ Rất xin lỗi, con đã không chăm sóc tốt cho cô ấy….” Yên lặng một lát sau, Trần Mặc nhỏ giọng lên tiếng.

“ Trần Mặc, Lăng Nhược của chúng tôi là con gái một của nhà họ Lăng, từ nhỏ đến lớn đã được nâng niu trong lòng bàn tay, hiện tại anh muốn đính hôn với nó, chúng tôi tin tưởng anh, bây giờ xảy ra chuyện này, anh làm như thế sao chúng tôi không lo lắng đây!” Mẹ Lăng Nhược nhìn Trần Mặc nói.

Mà Trần Mặc đứng ở nơi đó, mím môi, cũng không có lời giải thích chuyện gì.

“ Mẹ, mặc kệ Trần Mặc đã có chuyện gì, ngày hôm qua anh ấy có việc bận phải đi trước, là do con không cẩn thận, mẹ không cần trách anh ấy nữa!” Lăng Nhược nằm ở trên giường, vì Trần Mặc nói mấy lời có lợi.

Mẹ Lăng Nhược nghe vậy, cũng không biết nói gì, chỉ thở dài, “ Nhược nhi, có bị thương chỗ nào nữa hay không, có thì phải nhất định nói cho mẹ biết!”

“ Mẹ, con thật sự không có chuyện gì, chỉ xây xát một chút thôi, bác sĩ nói một tuần sau sẽ tốt!” Lăng Nhược nhìn mẹ mình nói.

“ Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, ông trời phù hộ, thật may là con không có chuyện gì, nếu con xảy ra chuyện, mẹ sống thế nào đây!” Mẹ Lăng Nhược cầu nguyện nói.

“ Mẹ, con không sao mà!” Lăng Nhược nói.

“ Không có việc gì là do vận số con tốt, về sau không cho lái xe nữa, muốn đi đâu thì bảo tài xế đưa đi!”

“ Con không có yếu ớt như vậy!”

“ Mẹ lo lắng!”

......

Nhìn bọn họ gằn từng chữ, Trần Mặc nhíu nhíu mày, lúc này, rút ra một điếu thuốc, xoay người đi ra ngoài.

Vừa mới mở cửa ra, lại thấy Cảnh Thần và Lâm Tử Lam đứng ở đó, một khắc kia, Trần Mặc hơi ngây ngẩn cả người.

Cảnh Thần cũng nhìn anh, khóe môi giật giật, không biết nên nói cái gì cho phải.

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Trần Mặc, “ Lăng Nhược xảy ra tai nạn xe cộ?”

Trần Mặc gật đầu một cái.

“ Như thế nào rồi? Không có sao chứ?”Lâm Tử Lam hỏi, thật ra thì những lời này, cũng có thể hỏi thay Cảnh Thần, cô biết cô ấy không muốn mở miệng, nhưng cũng muốn giải được thắc mắc trong lòng.

“ Không có vấn đề gì, chỉ cần nằm lại bệnh viện theo dõi mấy ngày!” Trần Mặc nói.

Lâm Tử Lam gật đầu.

Lúc này, ánh mắt Trần Mặc rơi vào trên người Cảnh Thần, nhíu mày, anh đi đến mở miệng hỏi, “ Em làm sao vậy? Có thấy khá hơn chút nào không?”

Khi anh sắp đến gần, Cảnh Thần chợt quay ngược lại, “ Em không sao, anh nên vào xem Lăng Nhược một chút đi, em có chuyện, đi trước đây!” Nói xong, nhìn Trần Mặc một cái rồi xoay người rời đi, bước đi nhanh rời khỏi chỗ này.

Mặc dù, cô rất yêu Trần Mặc.

Mặc dù, Trần Mặc nói việc này giao cho anh xử lý! Nhưng mà hiện tại Lăng Nhược đang nằm bên trong, trên danh nghĩa là vợ chưa cưới của anh, Cảnh Thần không cách nào to gan như vậy mà ân cần hỏi thăm, cô không thể làm được!

Cho nên chỉ có thể trốn tránh!

Nhìn bóng dáng Cảnh Thần cứ như vậy mà chạy trốn, Trần Mặc nhìn theo bóng lưng của cô, cau mày lại!

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn anh, “ Như vậy, tôi cũng đi trước!”

Trần Mặc gật đầu, Lâm Tử Lam vừa muốn đi, lúc này, Trần Mặc chợt mở miệng, “ Tử Lam!”

Nghe được giọng nói, Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhìn anh.

“ Trước tiên giúp tôi chăm sóc cô ấy một chút!” Trần Mặc nói.

Nghe nói thế, khóe miệng Lâm Tử Lam giật giật, gật đầu, “ Yên tâm đi!”

Sau khi nói xong, Lâm Tử lam xoay người đi ra ngoài.

Lúc Lâm Tử Lam đi ra, Cảnh Thần đã đứng dựa vào bên cạnh xe chờ, Lâm Tử Lam trực tiếp đi đến, ấn xuống một cái trên chìa khóa xe.

“ Bíp” một tiếng

Tiếng mở khóa xe vang lên, lúc này Cảnh Thần mới hồi phục lại tinh thần, nhìn Lâm Tử Lam, hơn nữa còn cười một tiếng, “ Lên xe đi!”

Cảnh Thần lúc này mới phản ứng lại, mở cửa ra, bước lên xe.

Lâm Tử Lam ngồi lên sau, thắt dây an toàn, “ Thành thật khai báo đi, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì!?” Lâm Tử Lam hỏi.

Nói đến chuyện này, mặt Cảnh Thần từ từ đỏ lên, có lẽ nguyên nhân là do chột dạ, cô cũng nịt dây an toàn, ấp úng mở miệng, “ Ngày hôm qua, xảy ra chuyện gì? Tớ làm sao biết?”

Nghe như thế, Lâm Tử Lam nhíu mày, “ Còn giả bộ sao?”

Cảnh Thần không dám nhìn thẳng Lâm Tử Lam, cúi thấp đầu, “ Tớ không biết cậu ở đây nói cái gì!”

“ Được, đừng có nói dối với tớ!” Lâm Tử Lam ra lệnh, sau đó lập tức mở miệng.

Nghe lời Tử Lam nói, Cảnh Thần nhíu nhíu mày, “ Không có…..”

Nói đến chỗ này, Cảnh Thần nhìn Tử Lam, “ Ngày hôm qua, là anh ấy đưa tớ trở về!” Cảnh Thần chợt mở miệng nói.

Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam nhíu mày, chợt nhìn cô ta hỏi, “ Hai người, đã làm chuyện đó?”

Nghe chuyện này, mặt Cảnh Thần một lần nữa đỏ lên, “ Cậu nói cái gì hả, không có, không có!” Cảnh Thần nói.

Nói đến chuyện này, Lâm Tử Lam mới thở phào nhẹ nhỏm, yên lòng, “ Nói tiếp đi!”

Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, Cảnh Thần suy nghĩ một chút, “ Anh ấy nói, chuyện này để anh ấy xử lý, anh ấy với Lăng Nhược không có tình cảm….” Cảnh Thần nói.

Lời này của anh ấy nói, nếu như Lăng Nhược nghe được thì rất không công bằng, nhưng đây là sự thật.

Nghe được lời Cảnh Thần nói, chân mày Tử Lam khẽ nhíu lại, “ Anh ta nói với cậu như vậy hay sao?”

Cảnh Thần sững sờ, ngay sau đó mở miệng, “ Anh ấy không phải nói như vậy, nhưng mà tớ lại cảm nhận được như vậy, anh ấy nói, mọi chuyện giao cho anh ấy xử lý!”

Nghe nói thế, Tử Lam cau mày lại, “ Anh ta nói như vậy?”

Cảnh Thần gật đầu.

Lâm Tử Lam cười lạnh ở trong lòng, tiểu tử Trần Mặc này chuyện gì không học, lại học những thứ này, anh ta vốn cũng không có hứa hẹn gì với Cảnh Thần, mặc dù hứa hẹn chuyện này, dù có tình yêu, nhưng nếu Trần Mặc không nói rõ ràng, trong lòng Cảnh Thần cũng sợ là sẽ mơ hồ.

Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, Cảnh Thần cau mày lại, “ Có chuyện gì sao?”

Lâm Tử Lam lắc đầu, “ Tớ không biết nên nói sao, nhưng mà Cảnh Thần, sự tình hiện giờ, cậu phải thông minh, cố gắng hết sức không được đụng đến chuyện của Lăng Nhược, lại càng không nên yêu cầu gì với Lăng Nhược, để cho Trần Mặc giải quyết đi!”

Cảnh Thần gật đầu, “ Tớ hiểu rõ, tớ sẽ không làm gì!” Cảnh Thần nói.

Lâm Tử Lam gật đầu, “ Tất cả thuận theo tự nhiên một chút đi, mặc kệ anh ta nói gì, làm gì, tất cả đều phải chờ đến khi có kết quả rồi nói sau!”

Cảnh Thần gật đầu, sau đó cảm thấy có chút không thoải mái, nhìn Lâm Tử Lam, “ Tử Lam, tớ làm như vậy, có đúng không?”

“ Có đúng hay không, chuyện đã đi đến bước này, trừ khi cậu có thể thu hồi lại tình cảm với Trần Mặc!” Lâm Tử Lam nghiêng đầu nhìn cô nói.

Nói đến chuyện này, Cảnh Thần im lặng, thu hồi tình cảm đối với Trần Mặc….. Sợ là bây giờ đã muộn rồi!

Chẳng qua, nghe được Lâm Tử Lam nói, dường như Cảnh Thần cũng hiểu rõ ràng Lâm Tử Lam muốn nói gì.

Hiện tại, Cảnh Thần cũng hốt hoảng, tối ngày hôm qua thật may không có làm ra chuyện gì, nếu có làm, như vậy, cô ta lại thật sự chính là tiểu tam rồi!

Nghĩ đến đây, Cảnh Thần nhắm hai mắt lại, thật may, thật may, thiếu chút nữa đã có chuyện!

Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Tử Lam thở dài, chuyện này, mặc kệ như thế nào, Cảnh Thần cũng đã bị nằm ở thế yếu rồi, hiện tại tốt nhất chuyện gì cũng không làm, nhưng mà, Lâm Tử Lam cũng tin chắc, hiện tại chỉ có hai người yêu nhau, mới thật sự là một đôi!

Hi vọng Cảnh Thần và Trần Mặc có thể có một kết quả tốt!

Đúng lúc ấy, Cảnh Thần chợt nhớ đến chuyện gì, “ Đúng rồi, Lăng Nhược, không sao chứ?” Cảnh Thần chợt nhớ đến chuyện này.

Nghe được lời của Cảnh Thần, Lâm Tử Lam nhíu mày, “ Ừ, đoán chừng không có gì đáng ngại, tớ cũng không có nói chuyện cùng Trần Mặc, nhưng mà nếu quả thật phải nằm lại bệnh viện theo dõi, chỉ sợ chuyện đính hôn, sẽ phải kéo dài!” Lâm Tử Lam nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.