Chương trước
Chương sau
Một giây kế tiếp, Trần Mặc giơ tay lên, hung hăng gõ cửa.

Cảnh Thần ở chỗ này, không biết xảy ra chuyện gì, mở cửa, khi nhìn đến người đứng ngoài cửa thì, ngực cảm giác nói không ra lời.

Lúc này, Trần Mặc đứng ở cửa, thấy nước mắt của Cảnh Thần, không nói hai lời, trực tiếp vọt vào, ôm lấy cô, hướng môi của cô hôn lên...

Cảnh Thần bất ngờ, không nghĩ tới Trần Mặc lần thứ hai trở lại, cũng không nghĩ tới, anh như thế bỗng nhiên xông vào...

Thân thể Cảnh Thần ngửa ra sau, Trần Mặc lại ôm chặt lấy cô, hướng môi của cô, hôn, Cảnh Thần muốn chống cự, thế nhưng Trần Mặc ôm chặt cô, hôn cô, căn bản giãy dụa không ra...

Một khắc kia, Cảnh Thần cũng cảm động, Trần Mặc đi rồi mà quay lại, nguyên nhân là đáy lòng anh xúc động, như bây giờ xông vào ôm lấy cô, đối với cô mà nói vô cùng cảm kích.

Cảnh Thần cũng ôm lấy Trần Mặc, có thể để cho cô ích kỉ một chút hay không?

Một chút!

Cảnh Thần đứng ở đó, cũng ôm lấy Trần Mặc, đáp lại nụ hôn của anh.

Cảm giác được Cảnh Thần đáp lại thì, Trần Mặc càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng, dùng chân đóng cửa lại, trực tiếp đặt Cảnh Thần ở trên cửa, tay, trực tiếp xốc y phục của cô lên.

Lúc chạm tới chỗ mềm mại kia, thì con ngươi Trần Mặc tràn đầy dục vọng.

Cảnh Thần cả kinh, lập tức vươn tay ngăn cản ở tay anh, "Không nên... Không nên như vậy!" Cảnh Thần nhìn anh lắc đầu.

Trên mặt của cô còn giọt nước mắt, vì đã khóc con ngươi còn có một chút phiếm hồng, nhưng nhìn lại đặc biệt chọc người trìu mến.

Trần Mặc nhìn cô, con ngươi đen kịt nhìn cô, lau đi lệ trên mặt cô, "Anh nghe được âm thanh của em, em là không muốn để cho anh đi!” Trần Mặc nhìn cô nói.

Chẳng biết tại sao, khi anh nói ra những lời này, Cảnh Thần lần thứ hai nhịn không được, nước mắt rớt xuống.

Anh biết!

Anh dĩ nhiên biết!

Cảnh Thần nhìn anh, "Nếu anh biết, vì sao còn muốn nói những lời này, vì sao!" Cảnh Thần nhìn anh, vô cùng ủy khuất nói.

Nhìn dáng vẻ cô ủy khuất, khóe miệng Trần Mặc gợi lên nụ cười, “Anh khốn khiếp, có được hay không!?"

"Anh vốn chính là!" Cảnh Thần nói.

"Ừ, anh khốn khiếp!" Nói xong, Trần Mặc từ từ lau đi nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng hôn cô một chút, thanh âm trầm thấp ở bên tai của cô vang lên, "Nói cho anh biết, em không muốn để cho anh đi!"

Phải.

Cô là không muốn để cho anh đi!

Thế nhưng...

Cảnh Thần nhìn anh, "Thế nhưng, anh phải đính hôn!" Tuy rằng rất không muốn nói cái này, thế nhưng giờ này khắc này, cô không thể không đề cập tới sự thật này.

Nói lên cái này, Trần Mặc nhíu mày, con ngươi hạ xuống, "Nếu như anh không cùng cô ấy đính hôn!”

Nói lên cái này, Cảnh Thần sửng sốt, ngước mắt nhìn Trần Mặc, có chút không tin, "Nhưng là hai người..."

"Nói cho anh biết, em không muốn để cho anh và cô ấy đính hôn....” Trần Mặc nhìn cô, trầm thấp mở miệng, "Chỉ cần em nói, anh sẽ không cùng cô ấy đính hôn.......”

Cảnh Thần sửng sốt, cô có thể nói sao?

Có thể chứ?

Nhìn anh, con ngươi Cảnh Thần hàm chứa lệ, cô lắc đầu, "Ừ, em không muốn... Không muốn..."( từ đây sẽ xưng hô là anh – em vì 2 người nhận ra tình cảm của nhau)

Một giây kế tiếp, Trần Mặc cái gì cũng không nói nữa, mà là trực tiếp hướng môi của cô hôn lên...

Cảnh Thần cũng không chống cự, mà tùy ý Trần Mặc ôm, hôn, để cô ích kỷ một lần, tham lam một lần!

Một giây kế tiếp, Trần Mặc ôm lấy Cảnh Thần hướng trên giường đi đến...

Mà dưới lầu, Lăng Nhược lái xe, ở dưới lầu chờ.

Thấy thời gian Trần Mặc lao xuống, cô vẫn có một tia mừng rỡ, thế nhưng không nghĩ tới, anh đợi không được mấy phút lại xông lên.

Lăng Nhược ngồi ở trong xe chờ, nhìn trên lầu, cô không biết ở tầng mấy, nhưng khi nhìn trên lầu, trong lòng của cô không nói ra được cảm giác.

Khó chịu...

Ánh mắt bộc phát trở nên hung dữ, tay cầm tay lái nắm chặt lại!

Rốt cục, một lát sau, cô hít thở sâu một chút, cầm điện thoại di động lên, bấm số của Trần Mặc hào, trực tiếp gọi đi.

Trần Mặc cùng Cảnh Thần hai người ở trên giường hôn, đã sắp đến phòng tuyến cuối cùng, lúc này, điện thoại di động không thích hợp vang lên.

Trần Mặc không nhìn, không muốn nhận, giờ này khắc này, anh thầm nghĩ thương yêu thật tốt người phụ nữ dưới thân này!

Thế nhưng Cảnh Thần không cách nào bỏ qua.

Điện thoại di động của anh để trên bàn, liếc mắt có thể thấy.

Khi nhìn đến tên của người gọi đến, lúc này Cảnh Thần mới ngây ngẩn cả người, ngăn cản cử động của Trần Mặc.

"Anh nghe điện thoại đi!" Cảnh Thần nhìn Trần Mặc nói.

Trần Mặc nhíu mày, ngước mắt nhìn Cảnh Thần, ánh mắt nhìn đến điện thoại di động trên bàn, khi nhìn đến bên trên hiện lên hai chữ Lăng Nhược, cũng cau mày lại.

Không muốn nhận, thế nhưng điện thoại di động kêu như đòi mạng vậy.

Cuối cùng, Trần Mặc đứng dậy, cầm điện thoại di động lên nhận.

"Alo..."

Vì vậy, trong điện thoại truyền tới một trận thanh âm.

"Trần Mặc, cứu em, cứu em..."

Nghe thế, Trần Mặc bỗng nhiên nhíu mày.

"Lăng Nhược? Em làm sao vậy? Em làm sao vậy?"

"Cứu em... Cứu..." Vì vậy, lời còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp.

"Này, Lăng Nhược..." Trần Mặc hướng điện thoại hô hai tiếng, thế nhưng trong điện thoại đã truyền đến âm thanh tút tút.

Trần Mặc cau mày lại, lúc này, Cảnh Thần ở sau nhìn anh, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Mặc quay đầu lại, nhìn Cảnh Thần, sắc mặt có chút lo lắng, "Lăng Nhược hình như là đã xảy ra chuyện gì, anh phải đi qua nhìn một chút!"

Cảnh Thần ngồi ở trên giường, gật đầu.

Lúc này, Trần Mặc nhặt y phục lên, mặc vào.

Lúc mặc xong, Trần Mặc vừa muốn đi, chợt nhớ tới cái gì, anh xoay người, quay đầu lại nhìn Cảnh Thần.

"Chuyện anh đáp ứng, anh sẽ nhớ!” Trần Mặc nhìn Cảnh Thần nói.

Nói lên cái này, Cảnh Thần lúc này mới gật đầu, "Mau đi đi, trên đường cẩn thận!"

Trần Mặc gật đầu, cầm điện thoại di động lên, xoay người rời đi.

Lăng Nhược ngồi ở trong xe, nhìn Trần Mặc từ trên lầu lao xuống, khóe miệng lúc này mới gợi lên một nụ cười.

Trần Mặc lên xe, lái xe rời đi, Lăng Nhược cũng lái xe rời đi, lúc này, lúc này điện thoại di động của cô vang lên, khi nhìn đến tên Trần Mặc hiển thị trên điện thoại thì, cô ngước mắt nhìn lướt qua, ném ở một bên, không có nhận, lái xe rời đi.

Trần Mặc vừa lái xe vừa gọi điện thoại, thế nhưng Lăng Nhược không nhận.

Lúc lái xe, sắc mặt của Lăng Nhược có vài phần độc ác, vài phần hàn ý, lúc này, cô nhìn thấy trước mặt có một cột điện, con ngươi trong suốt từ từ sáng lên........

Tay cầm tay lái, cũng càng ngày càng gấp.

Rốt cục, đang lúc quyết định, cô đánh tay lái sang một bên.

"Phanh" một tiếng.

Xe đụng vào cột điện, mà cái trán Lăng Nhược cũng đụng tới trên tay lái, lập tức trầy.

Lăng Nhược ngước mắt, nhìn về phía trước, hẳn là không có gì đáng ngại, lúc này mới kéo dây an toàn trên người ra.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô lần thứ hai vang lên.

Khi nhìn đến dãy số, lúc này Lăng Nhược mới nhận.

"Alo, Lăng Nhược, em đang ở đâu?" Trong điện thoại, thanh âm của Trần Mặc truyền tới.

Lăng Nhược nhìn điện thoại, từ từ mở miệng, "Em ở đường Tuyên Vũ..."

Tiếng nói nghe, rất là suy yếu, sau khi nói xong trực tiếp cúp.

Trần Mặc nghe âm thanh, nhíu mày, lúc đang muốn hỏi cái gì, thì lại nghe âm thanh tút tút vang lên.......

Không nói hai lời, trực tiếp hướng đường Tuyên Vũ chạy tới...

Buổi tối.

Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên đang ngồi trên sô pha thương lượng đại kế( kế hoạch lớn) kiếm tiền, đúng lúc này, điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên vang lên.

Thấy dãy số, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhận điện thoại.

“Alo, Hỏa Diễm..."

Nghe thế, Hi Hi lập tức không nói gì, chuyên tâm nghe Mặc Thiếu Thiên nói chuyện trong điện thoại.

Rốt cục, qua vài ngày, điện thoại tới!

Mặc Thiếu Thiên tựa vào sô pha, “Anh điều tra thế nào, thời gian không ngắn, nếu như là tôi, chỉ sợ một ngày cũng điều tra ra rồi!” Mặc Thiếu Thiên một chữ một nói.

Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Hỏa Diễm mở miệng, "Kỳ thực, từ lúc trở lại, em tôi cũng đã nói toàn bộ cho tôi biết, tôi đã biết đáp án, các người nhất định sẽ không tin tưởng, nên tôi để Ưng Nghiêm hẹn người phụ nữ kia, thế nhưng mấy ngày tiếp theo, không có thu hoạch!”

Mặc Thiếu Thiên nghe, Hi Hi ở trên vai Mặc Thiếu Thiên, "Vậy ý của anh là, người phụ nữ kia biến mất!?”

"Tôi tin tưởng cô ta tuyệt đối không có biến mất, ngay tại thành phố A, hơn nữa bọn họ liên hệ đa số là dùng điện thoại, nên không tra ra được chỗ nào!?” Hỏa Diễm nói.

Nghe lời của anh ta, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.

Lúc này, Hỏa Diễm ở bên kia mở miệng, "Chuyện này, tôi cũng không muốn lừa anh, nếu như anh không tin lời của tôi, anh có thể tự mình đi điều tra!” Hỏa Diễm nói.

"Không cần!" Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng.

Anh cũng tin tưởng, Hỏa Diễm sẽ không lừa anh chuyện này.

Lại không thể vì một người phụ nữ, mà bọn họ đối nghịch với Cửa Ngục!

"Anh tin tưởng?" Hỏa Diễm hỏi.

Lúc này Mặc Thiếu Thiên lại cười một tiếng mở miệng, "Tôi vì sao không tin, trừ phi anh gạt tôi, muốn cùng Cửa Ngục đối nghịch!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Một câu nói, Hỏa Diễm bị chặn gắt gao.

" Về Ưng Nghiêm..." Hỏa Diễm mở miệng.

"Nếu tôi giao cho anh, là tin tưởng anh sẽ giải quyết được, cũng tin tưởng nhất định anh sẽ không làm tôi thất vọng, chỉ là, có câu tôi phải nói trước, nếu anh ta dám xuất hiện trước mặt của tôi, tôi sẽ không khách khí!” Mặc Thiếu Thiên một chữ một nói.

Nghe cái này, Hỏa Diễm cũng hiểu có ý gì.

"Tôi đã biết!"

"Chuyện này tôi sẽ xử lí tốt, nếu như sau này anh có việc gì, tôi Hỏa Diễm nhất định tương trợ một phen!" Hỏa Diễm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.