Chương trước
Chương sau
Nghe Hi Hi nói, Hỏa Diễm gật đầu, "Sau khi trở về tôi sẽ xử lý cậu ta, cũng phải hỏi ra người kia!" Hỏa Diễm nói.

Dù sao người kia làm liên lụy Ưng Nghiêm, cũng làm ảnh hưởng đến Liên Doanh, Hỏa Diễm cũng là sẽ không dễ dàng buông tha cho người đó!

Nghe được lời Hỏa Diễm nói, lúc này Hi Hi mới hài lòng gật đầu, "Có những lời này của anh, tôi cũng an tâm, tôi chờ tin tức tốt của anh!" Hi Hi nói.

Hỏa Diễm gật đầu, sau đó ra lệnh cho người khiêng Ưng Nghiêm đi.

Hỏa Diễm nhìn Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi, "Chuyện này liên quan đến quan hệ của hai bang Cửa Ngục và Liên Doanh, tôi sẽ tra rõ ràng, sau đó cho các anh một cái công đạo!"

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Vậy chờ tin tức của cậu!"

Hỏa Diễm gật đầu, sau đó mang người rời đi.

Hơn mười chiếc xe gào thét rời đi, tại chỗ chỉ còn lại người của bọn họ!

"Lão đại"

Lúc này, Lý Thuận nhìn Hi Hi, "Lão đại chuyện này, có cần theo dõi bọn họ nữa không!?"

Hi Hi lắc đầu, "Không cần, lần này Ưng Nghiêm làm lớn chuyện, đã không phải là vấn đề đề giữa tôi và anh ta, đã dính đến chuyện giữa hai bang phái, dù Hỏa Diễm có lòng cũng không dám!" Hi Hi nói.

Hỏa Diễm chắc chắn sẽ cho một đáp án.

Nghe được Hi Hi nói, Lý Thuận gật đầu, "Tôi đã biết!"

"Tên Ưng Tghiêm này, vốn là muốn báo thù, không nghĩ tới lại tự mang đá đập chân của mình!" Lý Thuận cười lạnh nói.

Khóe miệng Hi Hi cũng ngoéo... một cái, "Mặc kệ thế nào, tôi chỉ muốn biết kết quả!" Hi Hi nói từng chữ.

Lần này có Hỏa Diễm hỗ trợ, cơ hội là một nửa.

Lý Thuận cũng tương đối đồng ý gật đầu, cùng Hi Hi lâu như vậy, cũng quá hiểu con người cậu, tất cả đều lấy Lâm Tử Lam làm trọng.

Lúc này, Lý Thuận nhìn Hi Hi, "Bây giờ, chúng ta rút lui trước!?"

Hi Hi gật đầu, "Được, các anh đi trước đi, tôi đi chung với cha!"

Lý Thuận gật đầu, sau đó mang người rút lui.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, "Giả mạo cũng không tệ!"

"Đều dựa vào cha!" Hi Hi lập tức cho Mặc Thiếu Thiên chút cao ngạo.

Mặc Thiếu Thiên cười, "Lên xe!"

"Vâng!"

Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lên xe, Hi Hi cũng ngồi lên, hai cha con lái xe rời đi.

"Cha, vết thương của cha không có vấn đề gì chứ!?" Hi Hi có chút lỗ lắng nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

"Chỉ chút vết thương nhỏ, không có việc gì!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Hi Hi gật đầu, "Cha được xuất viện sao?"

"Không phải!"

"Vậy sao cha đi ra ngoài!?" Hi Hi kinh ngạc hỏi.

"Trốn ra!"

Hi Hi, "..."

"Mẹ đâu? Mẹ có biết không!?" Hi Hi hỏi, tương đối chú ý chuyện này.

Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, "Không biết!"

Hi Hi, "..." Vì vậy, Hi Hi dùng một dáng vẻ đặc biệt vô tội nhìn Mặc Thiếu Thiên.-

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, "Mẹ con đang ngủ!"

"Vậy nếu như đã tỉnh thì sao!?"

"Cha đây cũng đã đi trở về!" Mặc Thiếu Thiên.

Hi Hi nhìn cha, "Cha, cha thật sự nghĩ bản thân sẽ thoải mái sao!"

"Con cầu nguyện cho cha!"

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên trừng mắt liếc cậu, "Câm miệng!"

Hi Hi cười ha hả.

Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Được rồi cha, làm sao cha biết con ở chỗ này!?"

"Đoán!"

Hi Hi, "..."

"Cha, vậy cha có đoán được, kế tiếp con muốn nói cái gì không!?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi

"Hiện tại bói toán không nhạy, đoán không được!"

Hi Hi, "..."

Phân tích ra!

"Có phải chú Vân Dục nói cho cha biết có không!?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

"Biết còn hỏi!"

Hi Hi bĩu môi, câụ biết chắc chắn là như vậy mà!

Nhưng mà, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, nhưng mà cha chỉ cần vài ba câu liền trực tiếp đổ trách nhiệm lên trên người của Liên Doanh nha! "

Nghe được Hi Hi khích lệ, tâm tình Mặc Thiếu Thiên không khỏi nâng lên, đúng vậy.

"Thật đúng như câu nói kia, gừng càng già càng cay..."

Mặc Thiếu Thiên, "..."

Lời này tại sao Mặc Thiếu Thiên nghe cảm thấy khó chịu như vậy nhỉ?

"Cha rất già sao?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Hi Hi sửng sốt, "Cha, cha có thể quan tâm vào trọng điểm không!?"

"Đây là trọng điểm!" Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh.

Hi Hi, "..."

Được rồi, nếu thật sự so sánh cha, về vấn đề hình tượng của cha, cậu thấy đều là trọng điểm!

Vì vậy Hi Hi cũng rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này một chút, "Thật ra, nhìn bề ngoài, cũng không phải già, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

"Chỉ là nếu người khác biết, cha có một đứa con trai lớn như vậy, bỗng nhiên có cảm giác, cha cũng đã già..." Hi Hi nói.

Mặc Thiếu Thiên, "..."

"Thì ra, vấn đề ở chỗ con à!?" Mặc Thiếu Thiên chậm rãi hỏi.

Hi Hi gật đầu, "Tuy rằng con rất không muốn thừa nhận, thế nhưng đúng là vậy!" Hi Hi nghiêm trang gật đầu.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Xem ra, là lúc cần xử lý con!"

Nghe nói như thế, Hi Hi sửng sốt, lập tức cười nhào qua, "Cha à, con đáng yêu như vậy, con lại có năng lực, người khác cầu cũng không cầu được!"

"Phải không?"

"Đúng vậy, chú Vân Dục vẫn luôn muốn làm cha nuôi của con kìa!"

" Tặng cho anh ta"

"Cha bỏ được sao!?"

"Không bỏ được cũng bỏ được, con làm trễ nãi nghiêm trọng tuổi của cha!" Mặc Thiếu Thiên nói, "Làm lỡ cha tán gái!"

Hi Hi, "..."

"Lời này, nếu con nói lại, không biết lúc mẹ nghe được sẽ như thế nào!"

Mặc Thiếu Thiên vừa nghe, "Hi Hi!!!!"

Hi Hi lại cười hắc hắc...

Một chiến xe thể thao chạy rất nhanh ở trên đường, sau đó một trận tiếng cười không ngừng vang lên...

^^^^^^^^^^^^^^^^^

Đến khi tới bệnh viện, Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên đi lên.

Hai người đứng ở cửa, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên rón ra rón rén, giọng cũng rất nhẹ, "Cha xác định mẹ đã ngủ rồi chứ?"

Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Lúc cha đi, đúng là đang ngủ!!"

"Vậy cha đi vào trước đi!" Hi Hi nói.

Vì sao cậu có linh cảm, mẹ không ngủ nhỉ!?

Mặc Thiếu Thiên trắng mắt liếc Hi Hi, thật không có tiền đồ. Vì vậy, trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Nhưng mà hai cha con mới vừa đi tới vào cửa, trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.

Lâm Tử Lam đang ngồi ở bên trong, hai chân vắt lên, dường như đã đợi rất lâu rồi.

Bây giờ ngồi ở chỗ đó xem. Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi đồng thời sửng sốt.

Thấy Lâm tử Lam ngồi ở chỗ kia, Hi Hi chỉ biết, trực giác của mình nhất định không sai!

Lúc này, cậu nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, cha à, sự tự tin của cha là như vậy sao!?

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, làm sao còn nhớ được cái gì là tự tin nha, Lâm Tử Lam vẫn ngồi ở chỗ kia, hai chân vắt lên nhau, hơn nữa cầm điện thoại di động trong tay, tay kia ở phía trên quẹt quẹt từng cái, giống như đang nghịch trò chơi.

Lúc này Lâm Tử Lam đang tức giận..

Ai cũng đều biết, Lâm Tử Lam không dễ dàng tức giận, nhưng khi tức giận cũng sẽ không lớn tiếng, trái lại càng im lặng, việc này làm cho mọi người càng lo sợ.

Lúc này, Hi Hi suy nghĩ một chút, lập tức bỏ lại Mặc Thiếu Thiên đi đến bên Lâm Tử Lam.

"Mẹ, người tại sao còn chưa ngủ ạ!?" Hi Hi lập tức cười đi tới, bắt đầu các loại biện pháp làm nũng Lâm Tử Lam.

"Mẹ, con rất nhớ mẹ nha!" Hi Hi nói, sau đó dùng đầu nhỏ của mình cọ cọ vào Lâm Tử lam.

Mặc Thiếu Thiên nhìn, cho Hi Hi một ánh mắt khinh thường!

Ai ngờ, Lâm Tử Lam lúc này mới ngước mắt, ánh mắt từ điện thoại di động rời đi, vươn tay sờ sờ đầu Hi Hi, "Đi đâu?"

"A!?" Hi Hi sửng sốt, không muốn nói Lâm Tử Lam vẫn hỏi ra.

"Chúng con đi..." Hi Hi suy nghĩ một chút, trực tiếp ném vấn đề cho Mặc Thiếu Thiên, "Sao lại không hỏi cha ạ?!"

Một câu nói, trực tiếp ném lên người của Mặc Thiếu Thiên.

Nghe nói như thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức nhìn về phía Hi Hi, vật nhỏ, thật không có nghĩa khí!

Lúc này, Hi Hi đứng ở cạnh Lâm Tử Lam, quay đầu sang Mặc Thiếu Thiên, Cha à, con cũng không có biện pháp nha, nghĩa khí đều không phải dùng lúc này!

Chỉ có thể ném cho cha!

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, tựa hồ cũng đã hiểu ý tứ của cậu, trực tiếp cho một cánh mắt khinh thường, Hi Hi cũng vui vẻ tiếp nhận.

Lúc này, ánh mắt Lâm Tử Lam không nhanh không chậm nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, nhìn Lâm Tử Lam nhìn mình, "Thật ra cũng không có chuyện gì, xử lý một chút việc riêng!"

Lâm Tử Lam nhìn anh, không có mở miệng, ánh mắt chỉ nhàn nhạt nhìn về phía anh.

Mặc Thiếu Thiên có chút không yên, Lâm Tử Lam như vậy, thật đúng là không bằng trực tiếp mắng anh một trận đi.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp tiến tới, "Tại sao em còn chưa ngủ!?"

Lâm Tử Lam còn chưa mở miệng, nhìn anh.

Mặc Thiếu Thiên đi tới, vốn là muốn ngồi xuống, hiện tại lại có chút ngồi không yên, anh tiến tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Sao lại nhìn anh như vậy? Có phải là rất đẹp trai đúng không!?"

Lời này, rước lấy ánh mắt khinh thường từ Hi Hi.

Cha, thật là chỉ có cha!

Da mặt còn có thể dầy thêm chút nữa không!?

Thế nhưng Lâm Tử Lam vẫn như trước không có biểu tình gì, vẫn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Mặc Thiếu Thiên.

Nói thật, Hi Hi có chút không kiềm được rồi!

Rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ!

Tuy rằng thoạt nhìn như đang cười, thế nhưng cười như vậy, lại làm cho người ta lo sợ hơn!

Nói thật, Mặc Thiếu Thiên cũng có một chút!

Nhìn Lâm Tử Lam, thật sự không kiềm chế được, "Lâm tiểu thư, em đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, anh rất dễ kích động!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Đương nhiên, lời này Mặc Thiếu Thiên nói ở bên tai Lâm Tử Lam.

Hi Hi ở một bên nhìn, cũng cố ý tiến tới nghe, lúc này, cha cần ứng phó với mẹ nha!

Lúc này, Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, vẫn không có động.

Mặc Thiếu Thiên vội vàng, trực tiếp ngồi ở chỗ đó, ôm lấy Lâm Tử Lam, "Có gì muốn nói em cứ nói đi, nhìn anh như vậy, có chút không chịu nổi."

Về phần, Mặc Thiếu Thiên đi thẳng vào vấn đề!

Lâm Tử Lam còn muốn hỏi cái gì, bỗng nhiên cảm giác được trên tay nhớp nháp, cô bỗng nhiên cả kinh, lập tức nhìn sau lưng của Mặc Thiếu Thiên, "Miệng vết thương của anh bị rách sao?"

Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, lập tức mở miệng, "Anh không sao!"

Lâm Tử Lam vươn tay, nhìn máu trên tay mình, cái này gọi là không sao?

Cô chỉ vừa chạm đến người anh một chút, trên tay cũng đã nhiều máu như vậy, cái này gọi là không sao sao!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.