Chương trước
Chương sau
“Mặc Thiếu Thiên!” Lâm Tử Lam khẩn trương kêu một tiếng.

Lâm Tử Lam cứ nhìn Mặc Thiếu Thiên như vậy, thân thể Mặc Thiếu Thiên cứng nhắc một cái, ngay sau đó xoay người, hướng về phía người cầm côn, một cước đá lên.

Người kia trực tiếp té xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Hai người còn lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, không nghĩ tới anh ta lợi hại như vậy, vì vậy, hai người trao đổi ánh mắt, không tính công kích Lâm Tử Lam, mà trực tiếp nhằm vào Mặc Thiếu Thiên.

"Phanh" một tiếng.

Một côn đó, đã hung hăng đánh vào trên người Lâm Tử Lam, thậm chí, là đầu!

Một khắc kia, Mặc Thiếu Thiên xoay người lại, nhìn Lâm Tử Lam, hô hấp cũng muốn dừng lại.

Thật vất vả tìm được Lâm Tử Lam, anh không muốn lần nữa mất đi cô, hơn nữa, đang là trước mặt của mình.

“Lâm Tử Lam!” Mặc Thiếu Thiên kêu lên một tiếng.

Nhưng mà Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, không trả lời, lúc này, Mặc Thiếu Thiên ôm cô, thân thể của cô, lại cảm giác được mùi tanh,mà trên tay của anh, càng thêm dính dính.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên buông tay ở cái trán của Lâm Tử Lam ra, lúc nhìn thấy máu, nhất thời, đôi mắt cũng hồng hồng.

Giống như bị người ta đánh một cái, nhưng năng lực chịu đựng của Mặc Thiếu Thiên, lớn hơn Lâm Tử Lam.

Một khác kia, tròng mắt Mặc Thiếu Thiên hồng hồng, lúc một người lần nữa đánh tới, Mặc Thiếu Thiên rút súng từ bên hông ra, trực tiếp nhắm người kia.

Không chút nào do dự.

Người kia, lúc nhìn thấy súng lập tức né tránh, nhưng vẫn bị Mặc Thiếu Thiên bắn trúng, mặc dù không phải vết thương trí mạng, nhưng sống không bằng chết, không khác biệt là mấy.

"Đi, đi mau!" Người kia kêu một tiếng.

Vì vậy, ba người lập tức hướng xe bọn họ chạy đi.

Mặc Thiếu Thiên không có bỏ qua cơ hội, hướng về phía bọn họ bắn mấy phát súng, bọn họ trực tiếp ôm đầu chạy tán loạn, lên xe lái đi.

Lúc này, nghe thấy tiếng súng hai bảo vệ chạy tới hướng này, mới vừa chạy tới, thì nhìn thấy một chiếc xe từ trong này chạy nhanh ra, biến mất không thấy.

Hai bảo vệ cũng sợ hết hồn, lúc ấy thì, bọn họ lại thấy hai người bên trong.

"Mặc tổng!?" Hai người bảo vệ ngây ngẩn cả người, lập tức chạy tới.

"Mặc tổng, Lâm tiểu thư... hai người thế nào? Không có sao chứ!?"

Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam, tròng mắt hồng hồng, sau khi nghe được lời bọn họ, đột nhiên hô to một tiếng, "Gọi xe cứu thương!!!"

.............

Bên trong bệnh viện, Lâm Tử Lam ở trong phòng cấp cứu.

Mặc Thiếu Thiên ở bên ngoài lo lắng chờ, mặc dù vào giờ phút này, cả người anh là máu, trên tay cũng có, sau lưng,tóc, đã nhuộm đỏ.

Nhưng như vậy, anh vẫn không quan tâm.

Anh nhất định phải đợi Lâm Tử Lam!

Thật vất vả tìm cô trở về, anh tuyệt đối không để cho cô xảy ra chuyện gì!

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên tự trách bản thân.

Không nghĩ tới, anh ở bên cạnh cô, còn để cô xảy ra chuyện, lúc người muốn đánh Lâm Tử Lam nhào đến, bây giờ anh vẫn cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp chặt.

Đang lúc ấy thì, nhận được tin tức Hi Hi cùng Mặc lão đến.

“Cha, xảy ra chuyện gì!?” Hi Hi hỏi, tại sao đang yên ổn lại xảy ra chuyện!?

Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ đó, sau khi nghe được lời Hi Hi nói, không có mở miệng, tầm mắt nhìn phía trước, đôi mắt hồng hống, làm cho người khác thấy sợ, trên cổ có vết máu, tăng thêm mấy phần tà mị.

Mặc lão nhìn, không nghĩ sẽ gặp chuyện không may, “Rốt cuộc thế nào, anh mở miệng!”

Lúc này, Hi Hi chợt phát hiện cái gì, “Cha, cha bị thương!?” Hi Hi kinh ngạc hỏi.

“Cha không sao!” Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng mở miệng.

“Làm sao có thể không sao, cả người cha đầy máu!” Hi Hi khẩn trương nói.

Nghe Hi Hi nói như thế, Mặc lão mới phát hiện, ông lập tức mở miệng, “Bác sĩ đâu, bác sĩ đâu!?”

Sau lưng quản gia lập tức đi tới, "Tôi lập tức đi tìm bác sĩ!”

Mặc lão gật đầu.

Lúc này Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng mở miệng, “Không cần, tôi không sao!”

Quản gia sửng sốt, đứng ở đó không biết làm sao, con mắt nhìn nhìn Mặc Thiếu Thiên, vừa nhìn về phía Mặc lão, Mặc lão mở miệng, “Đi!”

Quản gia nghe lời Mặc lão, xoay người đi tìm bác sĩ.

Hi Hi lo lắng các loại, lúc muốn hỏi thêm gì đó, cửa phòng cấp cứu được mở ra.

Mặc Thiếu Thiên lập tức đứng lên, hướng bên kia đi tới, “Bác sĩ, thế nào? Cô ấy như thế nào!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, trời mới biết lúc anh hỏi những lời này, nội tâm lo lắng cỡ nào.

Hi Hi cũng đi lên, lo lắng nhìn bác sĩ.

Lúc này, bác sĩ bỏ khẩu trang xuống, nhìn bọn họ, “Bệnh nhân không có chuyện gì, chúng tôi đã chụp não bộ, mặc dù đầu bị thương, nhưng chắc sẽ không tạo thành nguy hiểm, chỉ là bệnh nhân có thể bị tụ máu, một thời gian sẽ tan!” Bác sĩ nói.

Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên có cảm giác như trút được gánh nặng.

Lo lắng, đột nhiên được buông xuống.

Hi Hi cũng thở phào nhẹ nhõm, thật may là không có chuyện gì.

"Bệnh nhân lập tức sẽ chuyển vào phòng bệnh bình thường, mọi người có thể vào xem một chút!"

"Cảm ơn bác sĩ!” Hi Hi lễ phép cười nói.

Bác sĩ cười cười, xoay người rời đi.

Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, mẹ không sao!”

Mặc Thiếu Thiên cũng cười cười, sắc mặt tái nhợt, mà giây tiếp theo, Mặc Thiếu Thiên nhắm mắt lại, trước mắt tối sầm.

“Cha!” Hi Hi hô ta một tiếng.

.............

Khi Mặc Thiếu Thiên tỉnh lại, Hi Hi xuất hiện ở trước mắt của anh.

“Cha, cha đã tỉnh!?” Hi Hi thấy Mặc Thiếu Thiên tỉnh lại, lo lắng hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nằm ở trên giường, cau mày, chợt nhớ tới cái gì, “Mẹ con đâu?”

“Mẹ ở phòng bệnh của mẹ, mẹ không có chuyện gì!” Hi Hi cười nói.

Mặc Thiếu Thiên nhìn dáng vẻ Hi Hi, không nhìn thấy Lâm Tử Lam không sao, anh có điểm không yên lòng, vì vậy, vén chăn lên, trực tiếp rút kim truyền nước biển ra muốn đi.

“Cha, cha đi làm gì!?”Hi Hi lập tức đứng lên, lo lắng nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

“Cha đi xem mẹ con một chút!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Mẹ con không có sao, có chuyện chính là cha, cha mau nằm xuống,bác sĩ nói, cha không thể xuống giường!” Hi Hi dặn dò nói.

“Không được, cha muốn nhìn thấy mẹ con mới có thể yên tâm!” Vừa nói, Mặc Thiếu Thiên vừa xuống giường, lúc này, anh không cẩn thận khẽ động vết thương sau lưng, đột nhiên đau anh phát ra một tiếng kêu rên.

“Cha.......” Hi Hi nhìn anh.

Đang lúc ấy thì, cửa phòng bênh chợt bị đẩy ra, Mặc lão từ bên ngoài đi vào.

Lúc nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên muốn xuống giường, ông nhíu mày, “Anh làm gì!?”

Mặc Thiếu Thiên không để ý lời của ông, anh phải xuống giường.

“Anh có phải muốn chết hay không!?” Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

“Cho dù chết, cùng với ông không có bất cứ quan hệ gì!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc lão hung hăng nói.

Anh phát hiện ở trong lòng rất phiền, một lòng nhớ thương Lâm Tử Lam, cho nên Mặc lão nói chuyện với anh, hoàn toàn là chặn anh.

“Tốt lắm, vậy anh đi chết!” Mặc lão không chút khách khí nói.

Hi Hi, "..."

Hi Hi ở một bên nhìn Mặc lão, Mặc lão a Mặc lão, nguyền rủa con trai mình như vậy, ông không sợ sẽ đoạn tuyệt tử tôn sao?

“Dù sao trước anh cùng chết cũng không có gì khác nhau!” Mặc lão hừ lạnh một tiếng nói.

Mặc Thiếu Thiên mất máu quá nhiều, bác sĩ nói, nếu mất máu nữa, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thật may là cấp cứu kịp thời.

Mặc Thiếu Thiên không có ý định cùng Mặc lão gây gổ, đi giày vào muốn đi, mặc cho Hi Hi ngăn cản, Mặc lão khích tướng cũng không quản.

Lúc này, anh vừa muốn đi, cửa bị đẩy ra.

Tầm mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía cửa, lúc nhìn người tới, anh chợt sửng sốt.

Lâm Tử Lam....

Lâm Tử Lam cũng đi vào, lúc nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, cũng biết anh lo lắng cho mình, giống như, cô cũng rất lo lắng cho anh.

“Anh đứng dậy làm gì!?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.

“Em thế nào? Không sao chứ!?” Mặc Thiếu Thiên lập tức đi tới, nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

Lâm Tử Lam lắc đầu một cái, “Em không sao, anh.......”

“Cha muốn đi xem mẹ, rút kim, khuyên như thế nào cũng không nghe!” Hi Hi ở phía sau nói.

Lâm Tử Lam, “.......”

Mặc dù im lặng, nhưng là ánh mắt Lâm Tử Lam nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, biết là anh lo lắng cho mình mới có thể như vậy, cô cũng thế.

Cô có thể hiểu được cảm giác này.

Lúc này. Mặc Thiếu Thiên lại mở miệng, “Chỉ cần em không sao là được!”

“Em không sao, có chuyện chính là anh, bác sĩ nói, nếu anh mất nhiều máu, sợ rằng, chúng ta đời sau mới có thể thấy nhau!” Lâm Tử Lam nói.

Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Nếu như anh chết, em có thể sống, anh cũng cam tâm tình nguyện!”

Nghe được chữ chết, Lâm Tử Lam lập tức cau mày, “Không cho phép nói bậy!”

Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên, chợt gợi lên nụ cười.

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn về phía Hi Hi, “Bảo bối, đi kêu bác sĩ!”

“A, được!” Hi Hi đáp một tiếng, vì vậy lập tức chạy ra ngoài tìm bác sĩ.

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Trở về trên giường đi!”

Khó có được chính là, Mặc Thiếu Thiên cũng không nói gì, trực tiếp đi về trên giường, Mặc lão ở một bên nhìn.

Ông cũng chưa có thấy qua Mặc Thiếu Thiên nghe lời như vậy, bây giờ nhìn, thật là ngạc nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.