"Thiếu Quần, mẹ con đâu! " Mặc Lão vừa nhìn Mặc Thiếu Quần hỏi một câu, thanh âm so với câu đầu tiên, càng trầm hơn một chút.
Lần này, Mặc Thiếu Quần mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, "A!?"
Nhìn vẻ mặt của Mặc Thiểu Quần, Mặc Lão phóng cho cậu một ánh mắt xem thường, Mặc Thiếu Quần thoáng cái xấu hổ đến mức lỗ tai cũng đỏ lên.
Tử Lam ở một bên nhìn, tựa hồ nhìn thấu manh mối gì, cô chỉ mím môi cười, cũng không nói gì.
"Mẹ con đâu? " Lúc này, Mặc Lão lại hỏi một câu.
"Ở trên lầu! " Mặc Thiểu Quần nói.
"Gọi mẹ con xuống, ăn cơm! " Mặc Lão nói.
Mặc Thiểu Quần vừa muốn đứng dậy, lúc này, một thanh âm truyền tới, "Không cần, tôi xuống rồi đây! " Một giọng nói từ trên lầu truyền xuống.
Tử Lam đưa mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, Cung Ái Lâm từ trên lầu đi xuống, toàn thân mặc một bộ đồ màu sáng, xem ra, rất tinh thần, có một loại phong thái của nữ cường nhân.
Hơn nữa, thoạt nhìn, tuổi rất còn trẻ, có thể nhìn ra, bà bảo dưỡng vô cùng tốt.
Bà từ trên lầu đi xuống, ánh mắt đảo qua bọn họ, rất dễ nhận thấy, bà cũng không thích bọn họ đến chổ này.
Lúc này, Cung Ái Lâm tiến tới, trực tiếp ngồi xuống vị trí của mình, chỉ đơn giản ngồi bên cạnh Mặc Lão, cũng không chào hỏi bất luận người nào.
Đúng lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng không biết từ nơi nào đi ra, vào thời điểm này Mặc Thiếu Thiên đã thay đổi một bộ quần áo khác, xem ra, tinh thần mười phần, bất kỳ nữ nhân nào chỉ cần liếc mắt nhìn anh một lần sẽ rất khó quên.
Khi nhìn thấy Cung Ái Lâm, đôi mắt anh hiện lên một tia hàn ý, nhưng lại không nói gì thêm.
Bay thẳng đến bàn ăn bên kia ngồi xuống.
Mặc Lão nhìn hai người, chưa từng mở miệng, cũng liền không nói thêm gì.
"Được rồi, ăn cơm đi! " Mặc Ân Thiên mở miệng, làm nhất gia chi chủ uy tín mười phần.
Mặc Lão vừa lên tiếng, moi người mới bắt đầu động đũa, người đầu tiên động đữa chính là Hi Hi, bởi vì bé quá đói, thế nên bé cứ tự nhiên như đang ở nhà mình.
Người thứ hai động đũa chính là Hoa Hồng, chiếc đũa Hoa Hồng mới vừa vươn ra, chiếc đũa của Mặc Thiếu Quần cùng lúc cũng đưa ra ngoài, hai người trùng hợp gắp cùng một loại thức ăn.
Mặc Thiếu Quần sửng sốt, ngước mắt nhìn Hoa Hồng, Hoa Hồng cũng quét mắt nhìn cậu một cái, Mặc Thiếu Quần vừa muốn nới lỏng chiếc đũa của mình, nhưng Hoa Hồng trước một cậu một bước buông lỏng ra, vì thế, trên chiếc đũa của Mặc Thiếu Quần gắp được thức ăn, ăn cũng không được, mà không ăn cũng không xong.
Thật ra lúc này, cậu rất muốn...gắp phần thức ăn này đưa qua cho Hoa Hồng, nhưng cậu mãi cũng không có dũng khí.
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần, thấy cậu vẫn còn giữ vững nguyên một động tác trên đĩa rau không hề động đậy, Hi Hi nhíu mày, nhìn cậu, "Uy, Mặc Thiểu Quần, thúc rốt cuộc ăn, hay không ăn a!? " Hi Hi hỏi.
Hi Hi vừa hỏi, Mặc Thiểu Quần mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cậu đem thức ăn bỏ vào trong chén của mình.
Hi Hi nhìn Mặc Thiểu Quần liếc mắt, không có tiếp tục nói gì nữa.
Tử Lam nhìn Mặc Thiểu Quần, ngay chổ cô ngồi, vừa vặn nhìn thấy lổ tai Mặc Thiếu Quần ửng đỏ, phát hiện chuyện này, Tử Lam chỉ mỉm cười.
Mặc Thiếu Thiên ngồi sát bên cạnh Tử Lam, thấy Tử Lam cười, anh liền hỏi, "Làm sao vậy? Có chuyện gì vui vẻ khiến em phải cười!?"
Tử Lam lắc đầu, "Không có gì! " Nói xong, liền bắt đầu động đũa.
Đôi mắt Mặc Thiếu Thiên đầy nghi hoặc nhìn Tử Lam, thấy cô cũng không nói gì, Mặc Thiếu Thiên cũng không có hỏi lại.
Mặc Lão nhìn Lâm Tử Lam, "Tôi nghe nói, cô bị mất trí nhớ!? " Mặc Lão nhìn Tử Lam hỏi.
Tử Lam biết lời này là đang hỏi mình, cô nhìn Mặc Lão, gật đầu, "Vâng!"
"Tại sao có thể như vậy!? " Mặc Lão nhíu mày.
Tại sao có thể không nhớ rõ những chuyện trước kia chứ!
"Nguyên nhân có thể do ảnh hưởng của vụ nổ tạo thành, cho nên việc gì cũng đều không nhớ! " Tử Lam nói.
"Đã tìm bác sĩ xem qua chưa? " Mặc Lão hỏi.
Tử Lam gật đầu, Tiêu Dật từng nói qua, cô chỉ mất trí nhớ, vấn đề khác không có.
"Bác sĩ nói như thế nào? " Mặc Lão hỏi.
Tử Lam vừa muốn nói, lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Đều do vụ nổ tạo thành!"
Mặc Thiếu Thiên vừa mở miệng liền đem Mặc Lão ngăn trở lại, Mặc Lão tức giận trừng mắt liếc anh, sau đó ông ăn cơm, không thèm để ý đến anh.
Cung Ái Lâm ngồi ở chỗ kia chậm rãi ăn cơm, nghe của bọn họ nói chuyện, thủy chung mím môi không nói lời nào.
Dường như, tất cả mọi chuyện đều không quan đến bà.
Mặc Lão liếc mắt nhìn Cung Ái Lâm, không nói lời nào cũng được, miễn cho vừa mở miệng liền xảy ra chuyện.
Vì thế, tất cả mọi người đều ăn cơm, một lát sau, Mặc Lão lại mở miệng, "Kế tiếp, các con có tính toán gì không!? " Mặc Lão trịnh trọng hỏi.
"Cũng không cần tính, nên làm gì thì làm thế ấy! " Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe lời này, Mặc Lão nhíu mày, "Tôi không có hỏi cậu, câm miệng lại cho tôi!"
Nghe Mặc Lão khiển trách, Mặc Thiếu Thiên cũng không chống ngược trở lại, anh chỉ ăn này nọ.
Lúc này, Tử Lam liền mở miệng, "Hiện tại không có tính toán gì, trước tiên phải phục hội cuộc sống sinh hoạt! " Tử Lam nói.
Cô cũng muốn nhìn xem, khi trở lại thành phố này, trở lại nơi mà cô đã từng sinh sống, cô có thể nhớ lại một chút gì đó hay không.
Nghe vậy, Mặc Lão gật đầu, đối với lời Tử Lam nói, ông vẫn tương đối hài lòng.
Vì thế, kế tiếp tất cả mọi người chỉ chăm chú vào bàn ăn, đôi bên ngầm hiểu lẫn nhau.
Chỉ có Mặc Thiếu Quần, so với bình thường đều không đồng nhất, bình thường trên bàn ăn cậu thường nói rất nhiều, nhưng hôm nay, người trầm mặc nhất lịa chính là cậu.
Mặc Lão nhìn thấy vẻ bất thường, nhíu nhíu mày, nhìn về phía Mặc Thiếu Quần hỏi, "Thiếu Quần, con đang suy nghĩ gì đó!?"
"A!? " Mặc Thiểu Quần đang ăn, ngẩng đầu nhìn Mặc Lão, "Có chuyện gì không ba!?"
“Câu này phải là ba hỏi con mới đúng, bình thường lúc ăn cơm con nói rất nhiều, vì cái gì hôm nay không nói lời nào! " Mặc Lão nói.
Bình thường có thói quen ồn ào, tại sao hôm nay lại bình tĩnh như vậy, khiến ông có chút không quen!
"A? Không có gì a... " Mặc Thiếu Quần nói, sau đó tiếp tục ăn, đôi mắt trong lúc lơ đãng quét về phía Hoa Hồng liếc mắt.
Hoa Hồng chỉ lo ăn, căn bản không có để ý tới cậu, thậm chí chưa từng ngước mắt nhìn lên dù chỉ một cái.
Lúc này, Cung Ái Lâm đang ăn cơm, bà cũng nhận thấy được Mặc Thiểu Quần có chút khác thường, ngước mắt nhìn cậu, nhưng lại thấy tầm mắt của cậu đang nhìn về phía Hoa Hồng.
Cung Ái Lâm ngây ra một lúc, ánh mắt lưu chuyển qua lại trên người Mặc Thiếu Quần và Hoa Hồng, giống như hiểu ra điều gì đó!
Nhưng, nhìn Hoa Hồng, nữ nhân này căn bản không phải Mặc Thiếu Quần có thể khống chế, nghĩ tới đây, Cung Ái Lâm liền chau mày.
Một bữa cơm, ăn không một chút âm thanh, bất quá cũng gió êm sóng lặng trôi qua.
Sau khi ăn cơm xong, Hi Hi nghỉ ngơi tại phòng khách, Mặc Lão và Mặc Thiếu Thiên còn có Lâm Tử Lam đi lên lầu, Cung Ái Lâm cũng đi lên phòng, dưới lầu chỉ còn lại Hi Hi và Hoa Hồng, còn có Mặc Thiếu Quần.
Mặc Thiểu Quần ở bên kia lắc lắc đung đưa, không lên lầu, Hi Hi ngồi trên sô pha, lúc này, bảo mẫu bưng một chén chè đi tới, "Tiểu thiếu gia, cái này đưa cho cậu! " Bảo mẫu cười thật tươi.
Hi Hi nhìn chén chè, lập tức nở nụ cười, "Cám ơn a di!"
Hi Hi cười ngọt ngào thập phần đáng yêu, khiến trong lòng bảo mẫu đều vui như ngày hội, đứa bé này thật quá đáng yêu.
Tiếp đó, Hi Hi ngồi xuống uống chè, Mặc Thiếu Quần đứng phía sau bé lắc lắc đung đưa chân, Hi Hi nhíu nhíu mày, nghĩ thầm, rốt cuộc lúc này Mặc Thiểu Quần muốn làm gì?
Tại sao lại khác thường như vậy!?
Bất quá, nhìn cậu không nói gì, Hi Hi cũng không muốn chủ động để ý đến cậu, tiếp tục vùi đầu uống chè của mình.
Lúc này, điện thoại di động của Hoa Hồng vang lên, cùng Hi Hi nháy mắt một cái sau đó cô lặp tức đi ra bên ngoài.
Vừa nhìn thấy Hoa Hồng đi ra ngoài, Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, cậu hoàn toàn khẩn trương.
Thầm nghĩ, đến cùng có muốn hay không đi tới?
Có muốn hay không!?
Đơn giản, Mặc Thiếu Quần điều gì đó cũng không để ý, hướng Hi Hi tiến tới.
"Này... " Mặc Thiếu Quần mở miệng.
Hi Hi ngồi ở chỗ kia, ngước mắt nhìn cậu một cái, "Có chuyện gì? "
Mặc Thiếu Quần nhíu mày, nhìn Hi Hi, "Nhóc tới đây một chút!"
Nhìn Mặc Thiếu Quần đột nhiên hành động kỳ quái, Hi Hi trực tiếp xoay mặt, "Không đi!"
Mặc Thiếu Quần nóng nảy, lúc này, Hoa Hồng cũng vừa tiếp xong điện thoại muốn đi qua, vì thế, Mặc Thiếu Quần ngay cả lo lắng cũng không có lo lắng, một phen ôm lấy Hi Hi hướng bước đi.
Hi Hi còn không biết chuyện gì đang xảy ra, thì bỗng nhiên bị Mặc Thiếu Quần bế lên, thật sự khiến bé quá kinh ngạc.
"Uy, thúc muốn làm gì a, buông... thúc làm gì vậy! " Hi Hi lăn qua lăn lại, muốn từ trên người của cậu đi xuống.
Nghe Hi Hi hô to, Mặc Thiếu Quần nhanh chóng che miệng Hi Hi lại.
"Ngô ngô... " Hi Hi hô, ngước mắt nhìn Mặc Thiểu Quần, trừng mắt liếc cậu một cái.
Bọn họ mới vừa đi không được bao lâu, Hoa Hồng cũng từ bên ngoài tiến vào, cũng vừa vận bắt gặp một màn Mặc Thiểu Quần đem Hi Hi ôm đi.
Suy nghĩ một chút, cô tiến tới, "Uy, anh muốn làm gì!?"
Mặc Thiểu Quần đem Hi Hi đưa qua khúc quanh, cậu mới vừa buông xuống liền nghe được thanh âm phía sau, quay đầu lại, khi nhìn thấy Hoa Hồng, Mặc Thiếu Thiên đủ các loại khẩn trương, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.
"Không có gì, chỉ là tôi có mấy lời, muốn một mình nói với nó! " Mặc Thiếu Quần nói.
Hoa Hồng nhìn cậu một chút, cũng quét mắt liếc nhìn Hi Hi, không nói gì, xoay người đi.
Lúc này, Mặc Thiếu Quần mới đem Hi Hi đặt xuống đất, buông bé ra.
"Thúc muốn làm gì!? Mặc Thiếu Quần, tốt nhất thúc nên cho tôi một lời giải thích! " Hi Hi quay đầu sang nhìn Mặc Thiếu Quần nói.
Thiên sát, Mặc Thiểu Quần cũng không có và Hi Hi hô to, nhìn Hi Hi, làm một cái tư thế, xem ra, còn có mấy phần khẩn trương!
Hi Hi đánh giá Mặc Thiếu Quần, bé cũng nhận thấy ngày hôm nay cậu có điều gì đó thật khác thường!
"Rốt cuộc thúc định làm gì!? " Hi Hi hỏi.
Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, "Tôi biết, giữa chúng ta có một đoạn thời gian không mấy vui vẽ, cháu cũng từng làm cho tôi gảy xương, tôi cũng không có tính toán gì với cháu! " Mặc Thiểu Quần nói.
Nghe lời này, Hi Hi nhìn về phía cậu, "Vậy nên? Thúc muốn nói cái gì!?"
"Chúng ta giảng hòa được chưa!? " Mặc Thiểu Quần nói.
Nghe được câu này, Hi Hi cũng cảm giác lổ tai mình có xảy ra vấn đề gì hay không!
Mặc Thiếu Quần muốn giảng hòa?
Chuyện cũng quá kinh người đi!
Hi Hi nhìn cậu, hỏi lại, "Thúc thật sự muốn cùng tôi giảng hòa!?"
Mặc Thiếu Quần gật đầu, "Tôi cũng không so đo với chuyện cháu đã làm tôi gãy xương!"
Nghe vậy, Hi Hi khẽ cười, nghĩ thầm, không phải là thúc không so đo, mà là do thúc so đo không nổi thôi!
Bất quá, Hi Hi cũng không phải là loại người lãnh khốc, hơn nữa, Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên đều có một đặc tính, vẫn tương đối coi trọng thân tình.
Nếu có thể khiến cho Mặc Lão vui vẻ, Hi Hi thầm nghĩ, cũng không phải vấn đề gì!
Hi Hi gật đầu, "Sau đó thì sao!?"
Bé tin tưởng, Mặc Thiếu Quần tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ thân thiện cùng với bé mà không có chuyện gì cần đến, nhất định là có mục đích!
Quả nhiên, Mặc Thiểu Quần thấy Hi Hi rốt cuộc cũng đồng ý, khóe miệng tươi cười, "Kỳ thật, cũng không có điều kiện gì, chỉ là, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cháu!?"
Xem ra, người Mặc gia đều giống nhau, tuyệt đối vô sự sẽ không tìm người!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]