Tử Lam nhấp một chút rượu đỏ, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Đó là đương nhiên, tôi sống tại thần bí trang suốt ba tháng, hiện tại rời khỏi, có thể nhìn thấy một quốc gia với nhiều phong cảnh đẹp, những đôi tình nhân lãng mạn bên nhau, tâm tình đương nhiên rất tốt! " Tử Lam nói.
Nghe lời của cô, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn về hướng cách đó không xa có một đôi tình lữ hôn nhau say đắm, khóe miệng khẽ nâng lên.
Lúc này, anh nhìn về phía Tử Lam, "Mọi người đều lãng mạn như thế, vậy em có muốn chúng ta cũng giống họ lãng mạn một chút!?"
Tử Lam đang cắt miếng thịt bò bít tết, nghe Mặc Thiếu Thiên nói..., khóe miệng lộ ra nụ cười thật nhạt, "Mặc tổng, không nên làm những chuyện chói mắt khiến người ta chú ý, tốt nhất nên chăm chú vào việc ăn uống của mình đi!"
Nghe nói như thế, Mặc Thiếu Thiên tổng cảm thấy thực sự khó chịu.
Nhìn thế nào đi chăng nữa, anh cũng là một nam nhân đẹp mắt hiếm thấy!
Nhưng sau khi nghe Lâm Tử Lam nói..., Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, ánh mắt chắc chắc, "Lâm Tử Lam, em đang trốn tránh! "
"Tại sao tôi lại phải trốn tránh? " Tử Lam hỏi, Mặc Thiếu Thiên nói nhưng lời này có chút không được rõ ràng.
"Em đang trốn tránh tình cảm và sự nhiệt tình của anh đối với em! " Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam, "....."
"Lâm Tử Lam, chẳng lẽ em đang sợ bản thân sẽ yêu anh thêm một lần nữa, cũng có thể hiện tại em đã yêu anh rồi! " Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam khoan thai mở miệng nói.
Tử Lam, "......"
Tử Lam không phải không thừa nhận một việc, rằng Mặc Thiếu Thiên rất có sức quyến rũ, dáng người cũng thật hấp dẫn, ngay cả một người có sức miễn dịch trước sắc đẹp như cô, cũng không khỏi bị anh hấp dẫn, nhưng mà đây được coi là yêu sao?
Cô rất xác định, giữa hai người còn chưa tới cái loại trình độ này!
Mặc Thiếu Thiên quá mức phô trương, ngay cả cơ hội muốn bỏ qua, hiễn nhiên cũng trở thành một loại nan đề, cho nên việc cô bị anh hấp dẫn, chỉ là một việc rất bình thường.
“Đúng vậy sao!? " Mặc Thiếu Thiên ép hỏi.
Nếu như đáp án giống như những lời anh đã nói..., trong lòng Mặc Thiếu Thiên, sớm dâng lên một loại cảm giác kích động mãnh liệt.
Tử Lam mỉm cười, "Mặc tổng, hiện giờ anh trở về đi nằm mộng còn kịp!"
"Anh không nằm mộng, đây đều là sự thực!"
"Anh quả thật rất cuồng tự luyến! " So với tự luyến càng tự luyến hơn.
"Em khẩu thị tâm phi!"
"Có phải khẩu thị tâm phi hay không, tôi rất rõ ràng! " Tử Lam nhìn anh nói, "Mặc Thiếu Thiên, nếu quả thật tôi đã yêu anh như những gì anh đã nói, tôi nhất định sẽ nói cho anh biết! " Tử Lam nói.
"Thật sự!?"
"Đúng vậy! " Tử Lam nghiêm trang gật đầu, nhìn thế nào cũng không giống như cô đang nói dối.
Mặc Thiếu Thiên nhìn một hồi, lúc này mới chịu bỏ qua.
Hiện tại, Lâm Tử Lam không nói yêu anh, đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là anh nhất định phải làm cho cô mở miệng nói yêu anh!
"Được, anh sẽ chờ! " Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam nhếch môi cười, bưng ly rượu đỏ trên bàn lên, "Đến đây đi, Mặc tổng, cầu chúc tôi có thể sớm ngày yêu anh! " Tử Lam nói
Mặc Thiếu Thiên cũng bưng ly rượu lên, hai người phịch một tiếng, cụng ly với nhau.
Tử Lam chỉ khẽ nhấp một chút rượu, còn Mặc Thiếu Thiên uống một hơi cạn ly.
Bởi vì câu nói kia, cho nên anh không thể không uống.
Nhìn Tử Lam, khóe miệng cười yếu ớt, dáng vẻ kiêu căng, trong lòng Mặc Thiếu Thiên có cảm giác tuyệt mỹ nói không nên lời.
Phảng phất, giống như Lâm Tử Lam của ngày xưa, đã trở lại!
Ngay sau đó, khoảng thời gian kế tiếp, hai người trò chuyện đặc biệt vui vẽ.
"Đúng rồi, lúc nào thì chúng ta sẽ quay về thành phố A!? " Tử Lam hỏi.
"Sáng sớm ngày mai máy bay sẽ cất cánh!"
Tử Lam gật đầu.
"Thời gian còn rất dài, chúng ta sẽ đi chuyến bay mười giờ sáng, vậy em có thể ngủ nhiều thêm một chút!"
"Tôi biết rồi! " Tử Lam lên tiếng, biết Mặc Thiếu Thiên cũng chỉ vì lo lắng cho cô vì thế cũng không nhiều lời dong dài.
Đúng lúc này, một người người bán hàng đi tới, trên chiếc xe đẩy có một chai rượu đỏ.
"Tiên sinh, rượu đỏ của ngài! " Nhân viên phục vụ nói.
Tử Lam nhíu mày nghi hoặc nhìn Mặc Thiếu Thiên, rượu đỏ trên bàn còn chưa uống hết đâu, "Anh gọi thêm rượu đỏ!?"
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, đôi mắt cũng mang theo một tia nghi hoặc, nhìn về phía người bán hàng, "Tôi không có gọi rượu đỏ!"
"Nga, chuyện là như vậy, số rượu này đều do một vị tiểu thư đưa đến bảo tặng cho ngài! " Nhân viên phục vụ cung kính nói.
Tiểu thư?
Tử Lam cũng nhíu nhíu mày, nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên.
Đôi mắt của Mặc Thiếu Thiên cũng mang theo vẻ nghi hoặc, khi ánh mắt Tử Lam dời sang trên người anh, Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn về phía nhân viên phục vụ hỏi, "Vị tiểu thư nào!?"
"Cô ấy đưa cho chúng tôi xong, thì đã đi rồi!"
Nói đến chuyện này, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên hơi nheo lại, nhìn quanh bốn phía, căn bản không có bất kỳ bóng dáng nào xuất hiện trong tầm mắt anh.
Suy nghĩ một chút, "Mở ra đi!"
Nhân viên phục vụ gật đầu, sau đó mở nắp chai rượu đỏ, sau khi rót cho Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên mỗi người một ly ngay sau đó lặp tức lui xuống.
Tử Lam bưng ly rượu lên ngửi, khóe miệng đầy ý cười, "Lafite năm 82, xem ra, Mặc tổng diễm phúc không cạn! " Tử Lam cười nói.
Lafite năm 82, vừa xuất thủ, liền vung tiền như nước.
Vốn dĩ, Mặc Thiếu Thiên còn đang suy nghĩ, người tặng là ai, nhưng khi anh nghe Tử Lam nói ra những lời này, ngay lặp tức Mặc Thiếu Thiên nhăn mày lại, nữ nhân chết tiệt này hiễn nhiên một chút ghen tuông cũng không có.
"Không có, chỉ là, Lafite năm 82, xem ra, người tặng rượu, thật hào phóng, không ngờ nữ nhân của Mặc tổng, cũng thuộc rất nhiều chủng loại quốc gia! " Tử Lam giễu cợt cười nói.
Nghe những lời này của Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên không nhịn được co rút vài cái, "Chuyện đó đương nhiên, nữ nhân Pháp, càng thêm thâm tình, rất có sức hấp dẫn!"
Tử Lam, "... Nói vậy nhưng thật ra cũng không sai! " Tử Lam nói, chỉ là lời nói cũng không tránh khỏi có chút thâm trầm.
Nghe Tử Lam nói..., sắc mặt Mặc Thiếu Thiên càng ngày càng đen hơn, nữ nhân này thật sự một chút tức giận cũng không có sao, hay là đang cố ý giả vờ!
"Lâm tiểu thư, anh nghe thế nào cũng cảm thấy trong những lời em vừa nói dường như, có một chút vị chua!? " Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm vào Tử Lam nói.
"Nơi đây chỉ có duy nhất một mùi hương thơm ngát của rượu đỏ! " Dứt lời, Tử Lam bưng ly rượu lên, vừa muốn uống, lúc này, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên mở miệng, "Chờ một chút!"
Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên lúc này có chút ngưng trọng.
Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, tuy rằng Tử Lam không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô có thể nhìn ra, hiện tại Mặc Thiếu Thiên không giống như đang nói đùa, cho nên cô cũng không uống.
Chỉ là, cảm giác bầu không khí, có phần nghiêm túc.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, nhìn cô, "Nếu như anh nói, anh không biết người tặng rượu là ai, em có tin không!?"
Tử Lam sửng sốt, nhìn vào đôi mắt Mặc Thiếu Thiên, cô lập tức gật đầu, "Tin!"
Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Trước kia tại thần bí sơn trang, anh từng nhận được một chai rượu đỏ, lúc đó, anh cứ tưởng người tặng chính là Tiêu Dật sai khiến, nhưng cho đến hôm nay... " Dứt lời, Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm về phía chai rượu đỏ, không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ, Tử Lam cũng hiểu.
"Theo ý anh, có người muốn hại tôi!? " Tử Lam hỏi.
"Anh không thể kết luận bên trong chai rượu này có gì hay không, nhưng anh có thể kết luận một điều chắc chắn rằng, người tặng rượu, không phải Tiêu Dật! " Mặc Thiếu Thiên nói, nhưng về phần là ai, anh cần phải đi tra một chút!
Không có biện pháp, xảy ra quá nhiều chuyện, đương nhiên Mặc Thiếu Thiên phải để ý cẩn thận một chút.
Tử Lam gật đầu, cô rất hiểu về con người của Tiêu Dật.
Tiếp đó, Tử Lam cũng không dính một chút rượu đỏ nào nữa, nói thật, cô rất trân trọng cái mạng nhỏ của mình.
Vì vậy, sau khi ăn xong, Mặc Thiếu Thiên đem Tử Lam đưa về phòng, sau đó anh nhanh chóng ra khách sạn kiểm tra màn hình giám sát, nhưng rất đáng tiếc, chỉ thấy được bóng lưng, căn bản nhìn không thấy được gương mặt.
Mặc Thiếu Thiên bất đắc dĩ đem cái ảnh chụp kia gửi sang điện thoại di động của mình.
Hiện tại, không thể trách anh tại sao quá cẩn thận, vì sự an toàn của Lâm Tử Lam, và Hi Hi, anh cần phải như vậy.
………………..OanhLoveDĐLQĐ……….
Trở lại khách sạn, Tử Lam vừa định thay quần áo, lúc này, cửa bị người gõ.
Tử Lam vừa mở cửa, đã thấy Mặc Thiếu Thiên đứng ở đấy, Tử Lam nhíu mày, "Tại sao nhanh như vậy đã trở lại!?"
"Sợ em thay quần áo đi ngủ mất! " Mặc Thiếu Thiên nói.
"Còn có chuyện gì nữa sao!? " Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, "Ngày mai chúng ta sẽ lên đường, chẳng lẽ em không muốn ra ngoài đi dạo một chút sao!? " Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Đề nghị này, hết sức mê người.
Đối với Tử Lam mà nói, dĩ nhiên cực kỳ mê người.
Cô rất muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhưng lần này đi ra ngoài, do Mặc Thiếu lên tiếng trước, Tử Lam tự nhiên rất vui vẻ.
Gật đầu một cái.
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười, anh biết, nhất định Lâm Tử Lam sẽ đồng ý.
Sau đó, Tử Lam đổi lại giày, sánh vai cùng Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài.
Ban đêm tại Paris, khắp nơi đều lộ ra một loại cảm giác hoàn toàn đổi mới, những ánh đèn chiếu sáng, kiến trúc cao to, còn có những kiến trúc mang đậm nét cổ xưa, khắp nơi, đều tràn ngập không khí phong tình lãng mạn.
Những người đặt chân đến quốc gia này, có một loại cảm giác kích động khiến người ta khó nói lên lời.
"Muốn đi nơi nào!? " Mặc Thiếu Thiên nghiêng mặt qua nhìn Tử Lam hỏi.
"Ân! " Tử Lam suy nghĩ một chút, "Sao cũng được, có thể tùy tiện đi dạo một chút là tốt rồi!"
"Nếu không xa lắm, chúng ta có thể ngồi xe! " Tử Lam nói.
Ngay vào lúc này, một chiếc xe buýt chạy đến, xe buýt ở đây, so với xe buýt của thành phố A không giống nhau, loại xe này không có mui, có thể ngồi ở phía trên ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm tại thành phố Paris.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, ngay sau đó lôi kéo Tử Lam liền lên xe buýt.
Tài xế là một nam nhân trung niên người Pháp có râu bạc, thấy Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam lên xe, trên mặt của ông đều mang theo nụ cười chúc phúc, Mặc Thiếu Thiên đưa tiền, liền tiến lên tầng trên xe.
Buổi tối, người ngồi trên xe không nhiều lắm, có thể nói, cũng chỉ có duy nhất hai người Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên.
Tử Lam khoác chiếc áo choàng mang đậm phong cách cổ kính, cầm trong tay một cái túi xách, đứng ở nơi đó, ngắm nhìn cảnh đêm trước mặt, quả thực thật đẹp.
Mặc Thiếu Thiên đứng bên cạnh Tử Lam, nhìn khóe miệng cô cười mỉm vui vẻ, bỗng nhiên, anh cảm thấy cuộc đời này có giữ mãi như vậy cũng đủ rồi.
Có thể nhìn thấy những nụ cười trên môi của Tử Lam, có cô bên cạnh, Mặc Thiếu Thiên thầm nghĩ, cuộc đời này còn cầu gì hơn.
"Thật thoải mái! " Tử Lam nói, gió nhẹ từ da sát qua, Tử Lam đều nghĩ thật thoải mái.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên khẽ mỉm cười, lôi kéo Tử Lam ngồi xuống, "Hay chúng ta ngồi xuống đi, cũng không làm lỡ việc thưởng thức phong cảnh của em!"
Tử Lam cười, không có lại cùng Mặc Thiếu Thiên cãi nhau, trực tiếp ngồi xuống.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Vì sao nhìn anh như vậy!?"
"Không ngờ, anh cũng kiêu ngạo a! " Tử Lam nói.
Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên cười nhạo một tiếng, "Lúc nhỏ, đừng nói xe buýt, cốp xe anh đều đã thử qua!"
Nói lên cái này, Tử Lam nhướn mày, "Tư vị làm sao!?"
"Thiếu chút nữa buồn chết!"
Tử Lam cười, biết Mặc Thiếu Thiên có rất nhiều kinh nghiệm, không tiếp tục bàn luận về đề tài này nữa.
Rất nhanh, đã đến nơi, Mặc Thiếu Thiên lôi kéo Tử Lam xuống xe.
Từ xa nhìn lại, có thể nhìn thấy cung điện Louvre trong truyền thuyết, quả thật cực kỳ mỹ lệ.
Bởi vì đang vào thời điểm buổi tối, những ánh đèn xuyên qua kính trong cung điện Louvre, khiến khung cảnh càng thêm đẹp.
Một hình tam giác thật to, từ rất xa vẫn có thể nhìn thấy!
Cung điện Louvre, quả thật trên thế giới thuộc về kiến trúc văn hóa xưa nhất, lớn nhất, là một trong những nhà bào tàng nổi tiếng nhất., bắt đầu xây dựng vào năm 1204, tổng thể kiến trúc được dựng nên theo hình "U ", đó là mẫu kiến trúc mới nhất thời đó, đồng thời từng bộ phận bên trong, được xây dựng vào thời kì Louis mười bốn, nó được xây dựng vào thời Napoléon. Phía trước đặt một kim tự tháp hình dạng thủy tinh nhập khẩu, do một kiến trúc sư người Hoa tên Bối Luật Minh thiết kế. Đồng thời, cung điện Louvre cũng xem là cung điện lâu đời nhất trong lịch sử nước Pháp.
Tử Lam từng gặp qua những hình ảnh này trên sách, nhưng hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy, vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.
Khi đứng trước một kiến trúc hùng vĩ khiến cô không khỏi cảm thán một câu, thật đẹp thật tuyệt vời.
Coi như có vào ban đêm, thì những người ra vào nơi này, cũng rất nhiều, không thiếu sự góp mặt của nhưng cặp tình lữ cùng du khách.
Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn khóe miệng Tử Lam khóe miệng mang theo ý cười, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới điều gì, ngay sau đó, anh lấy điện thoại di động ra, hướng về phía Tử Lam, chụp liên tục mấy tấm ảnh.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên chụp xong, Tử Lam mới phát hiện, nhìn anh, "Anh đang làm gì đấy!?"
"Chụp ảnh giúp em! " Mặc Thiếu Thiên nói.
Vừa rồi một màn kia, thật sự rất đẹp, anh rất muốn đem giờ khắc này lưu lại.
Tử Lam nhíu mày, "Chụp ảnh? Mặc tiên sinh, anh ngàn vạn lần đừng đem tôi chụp thật xấu đấy! " Tử Lam cười nói.
"Chỉ có người mẫu có vấn đề, và chuyện người chụp ảnh thì có liên quan gì với nhau đâu! " Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam cười, không muốn tiếp tục cải nhau với Mặc Thiếu Thiên, lúc này, Mặc Thiếu Thiên thu hồi điện thoại di động, rất tự nhiên đi qua ôm chặt vòng eo của Tử Lam, "Em có muốn đi vào nhìn một chút hay không!?"
"Đương nhiên, đều đã tới đây, nhất định phải vào bên trong xem một chút! " Tử Lam nói.
"Không ngờ, em đối với mấy cái này rất có hứng thú! " Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Tử Lam nhướn mày, "Tôi thưởng thưởng thức chính là những tác phẩm điêu khắc bên trong, còn có hội họa, công nghệ mỹ thuật tạo hình! " Tử Lam nói.
"Em chính là một người chuyên về thiết kế châu báu, không nhìn một chút thứ hoa lệ gì đó, cư nhiên lại thích những...thứ này! " Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói về lĩnh vực trong phạm vi công việc của mình, Tử Lam cũng không lấy làm kinh ngạc, suy nghĩ một chút cô mỉm cười mở miệng, "Đâu phải cần nhìn những thứ hoa lệ mới có thể thiết kế ra những mẫu trang sức tốt nhất, trái lại chỉ cần nhìn tất cả những thứ tiếp cận với sinh hoạt hằng ngày, có lẽ sẽ tăng thêm một ít năng khiếu nghệ thuật, rất có linh cảm! " Tử Lam nói.
Chủ yếu là Tử Lam thích những...thứ đồ cổ này, cho nên khi cô nhìn vào nó đặc biết rất có cảm giác.
Nghe Tử Lam nói..., Mặc Thiếu Thiên chỉ cười, "Những thứ được trưng bày bên trong, giá trị khoảng 35000, em có thể từ từ thưởng thức!"
Nghe thế, Tử Lam nhìn anh, "Ngay cả cái này anh cũng biết sao!?"
Nghe vậy, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên khẽ nâng lên một độ cong hoàn mỹ, "Trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, thông hiểu cổ kim, bao dung trung ngoại, không có gì mà anh lại không biết!"
Tử Lam trực tiếp tặng cho Mặc Thiếu Thiên một ánh mắt khinh bỉ.
Nam nhân này không thể cho anh ta một chút sắc màu, nếu không nhất định anh ta sẽ mở cả phường nhuộm.
Nhận thấy ánh mắt của Tử Lam phóng qua, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên khẽ cười, không tiếp tục nói, anh nhanh chân theo Tử Lam tiến vào.
Ngay sau đó, cùng Lâm Tử Lam đại khái tham quan ở bên trong hơn hai giờ mới đi ra, sau khi đi ra, sắc trời cũng đã muộn rồi, vốn sống quen theo thời gian giờ giấc, cho nên Tử Lam gần như đồng hồ sinh vật, nhưng bây giờ, Tử Lam không có...chút nào khốn ý, trái lại gương mặt đặc biết có vẻ đặc sắc sáng láng.
Nhìn Tử Lam vui vẻ, tâm tình Mặc Thiếu Thiên cũng không tồi, hai người ngồi chúng một chiếc xe, về tới khách sạn.
Mới vừa trở về, chạm mặt ngay đám người Hi Hi cũng đang đi tìm bọn họ.
"Bảo bối! " Ngay cửa, nhìn thấy bóng dáng Hi Hi và Hoa Hồng, Tử Lam đặc biệt lên tiếng gọi.
Nghe được thanh âm, Hi Hi quay đầu lại, liền thấy được Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam, "Cha, mẹ, hai người đã đi đâu!? " Hi Hi hỏi.
Vội vàng nói xong sự tình, vốn dĩ muốn tìm hai người bọn họ, nhưng đều tìm mãi vẫn không thấy người, vốn còn cho rằng bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi!
"Không có gì, cha chỉ bồi mẹ con đi ra ngoài dạo một vòng, ở đây có chuyện gì đã xảy ra sao!? " Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Không có chuyện gì, nhưng cha và mẹ đi ra ngoài lại chưa từng cùng bảo bối nói qua một tiếng, hại bảo bối lo lắng cả nửa ngày, gọi điện thoại cũng không có người bắt máy! " Hi Hi nói.
Nhắc tới chuyện này, Tử Lam quay sang trừng mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, "Anh không cùng bảo bối nói ư!"
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, biết mình thất trách, "Anh đã quên, điện thoại di động cũng hết pin! " Mặc Thiếu Thiên nói.
Một câu đã quên, hiễn nhiên dễ dàng chống lại với mọi tình huống.
"Thật ngại quá con trai, mẹ cũng quên nói với con chuyện này! " Tử Lam cũng nói.
Hi Hi, "........."
Hi Hi trực tiếp phóng ánh mắt khinh bỉ về phía cha và mẹ mình.
"Không có việc gì là tốt rồi, con cũng chưa ăn cơm mà! " Hi Hi nói, bé suốt ruột chỉ lo tìm bọn họ.
Nghe được Hi Hi nói chưa được ăn gì, Tử Lam cảm thấy đau lòng, "Nếu không, mẹ cùng con đi ăn cái gì được không!? " Hi Hi hỏi.
Nghe vậy, lúc này Hi Hi mới hài lòng gật đầu.
"Nếu không còn gì nữa, tôi quay về phòng ngủ đây! " Hoa Hồng nói, âm thanh có chút mệt mỏi.
Hi Hi gật đầu.
Hoa Hồng trực tiếp trở về phòng mình.
Tử Lam và Hi Hi hướng nhà hàng đi đến.
"Hai mẹ con đi trước, anh muốn trở về phòng một chút! " Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam và Hi Hi gật đầu, sau đó, Mặc Thiếu Thiên hướng về phòng nghỉ đi tới.
Hi Hi và Tử Lam đi tới nhà hàng.
Hi Hi ngồi đối diện Tử Lam, hôm nay bé rất muốn ăn một đĩa mì Ý thật hoàng tráng, bé ăn một cách ngấu nghiến.
"Ăn từ từ thôi, không ai giành với con đâu mà sợ! " Tử Lam nói.
"Không có biện pháp, hiện tại con rất đói bụng á! " Hi Hi nói, vốn là, thường ngày bé ăn cái gì cũng rất ưu nhã thật, chỉ tiếc hiện tại, rất đói bụng cho nên vứt hết mấy thứ đó qua một bên!
Nhìn dáng vẻ của Hi Hi, khóe miệng Tử Lam năng lên ý cười.
Hi Hi ăn được một lúc, trong bụng chứa không ít thức ăn, cảm giác đói bụng cũng không còn mãnh liệt như vừa rồi, mới từ từ chậm rãi ăn, đang ăn, bỗng nhưng Hi Hi nhớ tới điều gì đó, nhìn Tử Lam, "Mẹ, mẹ cùng cha hai người đã đi đâu!?"
"Cung điện Louvre! " Tử Lam nói.
Nói đến đây, Hi Hi nở nụ cười, "Thế nào, chơi vui không mẹ!?"
Tử Lam gật đầu, "Thật vĩ đại! " Tử Lam đánh giá.
Hi Hi cười, nhìn Tử Lam, "Mẹ, thật ra cha rất có sức hấp dẫn! " Hi Hi nói.
Tử Lam không biết Hi Hi nói những lời này có mục đích gì, nhưng cô cũng không thể phủ nhận việc này, vì thế gật đầu, "Cũng không tệ lắm, chỉ là lời lẽ có chút ác liệt!"
Nhắc tới chuyện này, Hi Hi nhịn không được bật cười thành tiếng, "Hiện tại cha đã thu liễm rất nhiều rồi, nếu không, với tình tình của cha, miệng mồm ác độc, chỉ cần nói một câu cũng có thể giết người thấy máu! " Hi Hi nói.
Tử Lam tán thành gật đầu, "Không sai!"
Tại thần bí trang, Mặc Thiếu Thiên đối thoại cùng Tiêu Dật, Tử Lam thật sâu sắc nhận thấy.
Nghe mẹ nói..., Hi Hi cười cười, hai người vừa trò chuyện, vừa ăn, rất nhanh, Hi Hi đã ăn uống no đến mức căng cả bụng.
Sau khi hai người ăn xong, liền đi lên lầu.
"Mẹ, nên ngủ sớm một chút, ngày mai khi nào xuất phát, con sẽ gọi! " Hi Hi nói.
Tử Lam gật đầu, "Con cũng vậy, ngủ ngon! " Nói xong, Tử Lam ấn xuống trên mặt Hi Hi một nụ hôn.
Hi Hi thầm nghĩ, mẹ đã trở về!
Trước đây mẹ cũng như thế!
Mặc dù không có ký ức, nhưng mẹ đối với bé, không thay đổi...chút nào!
Hi Hi cười, "Ngủ ngon! " Nói xong, Hi Hi tiến về phía gian phòng của mình.
Nhìn Hi Hi rời đi, Tử Lam mới móc ra thẻ phòng, chuẩn bị đi vào, ngay vào lúc này, cửa một gian phòng khác bỗng nhiên mở ra, khiến Tử Lam sửng sốt.
Lúc này, từ một gian phòng không xa, xuất hiện một bóng dáng.
Người nọ mới chậm rãi tiến đến, liếc mắt nhìn Tử Lam.
Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng Tử Lam có thể nhận ra, người này không phải Mặc Thiếu Thiên chẳng lẽ là người thần bí kia sao?
Bởi vì người đó rất đẹp, cho nên, chỉ cần nhìn qua một lần cũng khó mà khiến người ta quên được.
Tử Lam đứng ngay tại cửa phòng, cô gái kia từ từ tiến lại gần, ánh mắt của cô ta đồng thời nhìn về phía Tử Lam, nhưng mà vì sao, Tử Lam có cảm giác, ánh mắt của cô ta, khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu!?
Tử Lam đứng đó không hề động, nữ nhân đó chỉ chậm rãi đi về phía trước, khi đi ngang qua người Tử Lam chỉ đơn giản liếc mắt nhìn Tử Lam, sau đó gật đầu cười, trực tiếp lướt qua người cô tiến về phía trước, cũng không có ý dừng lại thêm một chút nào.
Tử Lam cũng lễ phép hướng cô ta gật đầu đáp trả, nhìn người kia tiến vào thang máy, Tử Lam mới hồi phục tinh thần lại, đại khái có lẽ do cô suy nghĩ nhiều quá!
Tìm ra thẻ, đưa vào hệ thống tại cửa, trực tiếp tiến vào phòng.
Vui chơi cả đêm, mặc dù có điểm mệt, nhưng Tử Lam cảm thấy rất vui vẻ.
Tẩy trang xong, tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ, cô liền nằm trên giường, nhưng cũng không cách nào ngủ được.
Trong đầu hiện lên những chuyện xảy ra trong suốt mấy ngày nay.
Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên, Tử Lam nhíu nhíu mày, từ trên giường bò dậy, đi mở cửa.
Ngoại trừ Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam cũng không nghĩ ra ai sẽ gõ cửa phòng cô vào giờ này.
"Sao anh lại tới đây? Tại sao còn chưa ngủ!? " Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Bởi vì anh biết em cũng chưa ngủ! " Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói..., Tử Lam nhíu nhíu mày, lúc này, trong tay Mặc Thiếu Thiên đang cầm một chai rượu đỏ.
"Em có muốn uống một chút không!? " Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Tử Lam sớm đã có cái thói quen này, không uống chút rượu đỏ, sẽ rất khó đi vào giấc ngủ.
Mặc Thiếu Thiên mau chóng tiến vào, hướng thẳng về phía sô pha trong phòng Tử Lam đi tới, Mặc Thiếu Thiên cầm lấy ly rượu trên bàn, mở nắp rượu đỏ, rót mỗi người một ly.
Quay đầu lại, thấy Tử Lam đã ngồi an vị, chậm rãi đi qua, đưa cho Tử Lam một ly.
Tử Lam đặt ở chóp mũi ngửi, "Lafite!?"
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
"Anh cũng thật xa xỉ! " Tử Lam nói, mặc dù cô có thói quen uống ít rượu vào mỗi buổi tối trước khi ngủ, nhưng cô cũng chưa bao giờ uống Lafite!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]