Chương trước
Chương sau
Lúc này, Tử Lam nhớ tới, trước khi gặp được Hi Hi, cô lại bỗng nhiên gọi bảo bối, xem ra, trong tiềm thức, cô thực sự đã quên một thứ gì đó.

Chỉ là, chuyện này, cô nghĩ không ra mà thôi.

Tử Lam khẽ " Ân!" một tiếng, Hi Hi nói không sai, trong tiềm thức, cô vẫn còn có chút cảm giác với bé.

Hi Hi cười, sau đó cùng Tử Lam ôn lại rất nhiều chuyện củ, sau đó mãi cho đến gần mười hai giờ khuya, mặc dù hai mẹ con rất muốn thức trắng đêm để tâm sự, nhưng hiện tại đã mười gần hai giờ, khuya lắm rồi, hai người đều có chút buồn ngủ.

Nhất là Tử Lam, thời gian ngủ của cô đặc biệt chuẩn, hiện tại cô có điểm buồn ngủ, mà Hi Hi bên cạnh cũng tận lực chống đỡ, cho đến lúc kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, Hi Hi nhìn xuống thời gian, lại trong lòng cảm thấy có chút khốn đốn, cũng từ trên giường bò dậy.

Tử Lam có chút nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác được Hi Hi đứng lên, cô mơ mơ màng màng hỏi một câu, " Con làm sao vậy!?"

" Nga, không có gì, con nghĩ đi nhà cầu!" Hi Hi nói.

Sau khi Tử Lam nghe Hi Hi nói, cô chỉ mê man mang ngẩng đầu nhìn, " Tốt, vậy con đi đi!" Vừa dứt lời cô ngã xuống giường tiếp tục ngủ.

Hi Hi thấy Tử Lam không nói gì, ngay sau đó, bé xỏ đôi dép nhỏ liền đi ra ngoài.

Ngay cửa, Mặc Thiếu Thiên sớm đã chờ ở đó.

Thấy Hi Hi rốt cuộc cũng chịu đi ra, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, " Không phải nói đúng mười hai giờ sao!?"

" Đúng vậy!"

" Hiện tại trễ thế này, con mới đi ra!" Mặc Thiếu Thiên nói, ngôn ngữ có chút nôn nóng.

Hi Hi nhíu mày, chẳng lẽ dáng vẻ của bé không đáng tin sao?

Ngay sau đó, Hi Hi vẫn cố ý vươn tay nhìn vào đồng hồ, mặt trên biểu hiện, mười hai giờ không sai a!

" Quả thật mười hai giờ a!" Hi Hi nói.

"No, No, No, hiện tại cũng mười hai giờ năm phút rồi đấy!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Hi Hi, "......"

Cha, sốt ruột cũng không cần bày ra dáng vẻ này chứ!

Hơn nữa, cha quan niệm về vấn đề thời gian, từ khi nào lại chuẩn xác như vậy?

Hi Hi có chút không biết phải nói gì.

" Vậy cha đi vào hay không!?" Hi Hi hỏi.

Lúc nói những lời này, Hi Hi cảm thấy bản thân giống như đang dắt lừa thuê, tại trợ Trụ vi ngược, bé hỗ trợ cha làm chuyện xấu khiến hai cha còn đều như nhau......

Nhưng sau một trận tự thôi miên bản thân, bé biết, cha cũng chỉ vì muốn giúp mẹ mau chóng khôi phục ký ức, ân, chính là như vậy, sau khi khôi phục ký ức, bọn họ có thể sống bên cạnh nhau suốt đời!

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi gật đầu, sau đó đánh một thủ thế, " Con có thể trở về phòng mình ngủ rồi!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đi vào gian phòng, đóng cửa lại.

Động tác thật lưu loát.

Hi Hi đứng trước cửa, bé càng thêm câm nín......

Cha cũng quá sốt ruột nga, cũng không chịu suy nghĩ rõ ràng!

Bất quá xét thấy cha cũng xuất ra nhiều tâm huyết, hơn nữa, cha và mẹ hòa hảo, đối với bé mà nói quả thật trăm lợi mà không có một chút tổn hại nào, Hi Hi dĩ nhiên vui vẽ thành toàn.

Suy nghĩ một chút, trong lòng Hi Hi yên lặng chúc phúc cha gặp nhiều may mắn, tiếp theo đó bé rất chờ mong ngày mai sẽ xuất hiên tin tức tốt, nghĩ tới đây, Hi Hi nhanh chóng trở về phòng của mình.

…………………………….

Trong phòng Lâm Tử Lam.

Mặc Thiếu Thiên tiến vào.

Không gian bên trong một màu đen kịt, nhưng anh cũng có thể phân rõ phương hướng, biết được nơi Lâm Tử Lam đang nằm ngủ.

Ngay sau đó, anh chậm rãi trèo lên giường.

Tử Lam nằm trên giường, vẫn nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác được phía sau có tiếng động, cô chỉ là nỉ non mở miệng, " Bảo bối, con đã trở về?!"

Nghe được âm thanh mơ hồ của Tử Lam, chẳng biết tại sao, giọng nói của Mặc Thiếu nhất thời khô khốc, ngay cả phía dưới của anh, cũng bỗng nhiên căng thẳng lên.

" Ân!" Anh khẽ lên tiếng.

Ban đêm, thanh âm từ tính của anh mang theo một tia gợi cảm mị hoặc.

Tử Lam nằm trên giường, nghe được có người đáp lời, cô cũng ân một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, mới vừa muốn đứng dậy, lúc này, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên tiến lại gần, một phát xoay người, đem Tử Lam đặt ở trên giường.

" Ngô......" Tử Lam cả kinh.

" Là anh!" Mặc Thiếu Thiên đặt Tử Lam dưới thân, lấy tay bưng kín miệng Tử Lam.

Tuy rằng không gian rất tối, nhưng dựa vào cảm giác, Tử Lam cũng có thể nhận ra là người tới là ai.

Ngoại trừ Mặc Thiếu Thiên, thực sự sợ là không có người nào khác sẽ làm việc này.

Ánh mắt Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, có một loại cảm giác nói không ra lời, mẹ nó, hơn nửa đêm làm quái cái gì vậy!?

Hi Hi đâu!?

Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam không cử động, lúc này mới thả cô ra.

Vừa mới buông ra, Tử Lam thì nhìn anh, quát" Anh muốn làm gì!?"

" Tại sao anh lại ở chỗ này!?" Tử Lam nhíu lông mày lại, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, hai đầu lông mày vẫn còn mang theo một tia kinh hách và không vui.

Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, " Hi Hi nói, bụng nó không được thoải mái, cho nên bảo anh tới đây với em!"

Nghe thế, chân mày Tử Lam càng thêm nhíu chặt.

" Tôi không cần!" Tử Lam nói.

" Vấn đề bây giờ không phải là em có cần hay không, mà là, Hi Hi nhờ vả anh như thế, thân là cha của con trai, có chút chuyện này cũng làm không tốt, anh sẽ bị con trai khinh thường cho mà xem!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Anh nói gằn từng chữ, biểu tình phong phú, nói chuyện y như thật.

Nhưng không hiểu sao Tử Lam dám khẳng định trăm phần trăm rằng Mặc Thiếu Thiên đang giở trò.

Mặc dù biết hết, nhưng Tử Lam vấn cứ giả vờ đơn thuần nhìn anh, " Có đúng như vậy không!? Bảo bối đâu rồi!?"

" Con bảo bụng khó chịu, cho nên muốn anh đến đây với em!" Mặc Thiếu Thiên nói.

" Bao tử con không được tốt sao, thế nên mới cảm thấy khó chịu?" Tử Lam nhíu mày, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, " Anh còn không mau chóng đến xem con ra sao rồi!?"

" Con trai thích tự lập, cho nên không cần anh bên cạnh!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Tử Lam, "......"

" Vậy để tôi đi xem thử một chút!" Nói xong, Tử Lam ra vẻ muốn đứng dậy, nhưng Mặc Thiếu Thiên sống chết không cho cô đi.

" Con đang trong WC, em đi đến đó, con sẽ cảm thấy rất ngại ngùng!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Tử Lam, "......"

Trình độ da mặt dày của Mặc Thiếu Thiên càng lúc càng tăng thêm chứ không giảm, không thể so sánh với những người bình thường được.

Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam cảm thấy bản thân không cách nào giả vờ thêm được nữa.

" Mặc Thiếu Thiên, trình độ nói dối của anh còn kém lắm!" Tử Lam nói.

Bảo bối đau bụng đâu không thấy, đều do anh bịa đặt.

" Em không tin anh!?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.

" Mặc Thiếu Thiên, nguyên lai, kỹ thuật theo đuổi nữ nhân của anh lại kém như vậy!" Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nhịn không được bĩu môi chăm chọc.

Mặc Thiếu Thiên, "......"

Con mẹ nó!

Dám nói kỹ thuật theo đuổi nữ nhân của anh thấp.

Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nhìn cô, anh nhếch miệng khẽ cười, " Lâu lắm rồi không sử dụng, cho nên có chút ngượng tay!"

Tử Lam, "......"

" Xem ra, kinh nghiệm của Mặc tổng cực kỳ phong phú a!" Tử Lam nhìn anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Câu kia nghe ra có vẻ rất châm chọc, nhưng đối với Mặc Thiếu Thiên sau khi anh nghe cô nói những lời này lại đặc biệt hưởng thụ.

Đều giống như trước kia, lúc bọn họ chưa sống chung, bình thường Lâm Tử Lam thích đấu võ mồm với anh như thế.

Trước kia, mỗi khi nghe cô nói những lời này, Mặc Thiếu Thiên đều nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ nghe lại được cũng những lời đó, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy phi thường hoài niệm.

Mặc Thiếu Thiên vẫn như củ phối hợp, " Đây đều là những chuyện trước kia, từ lúc gặp được em, anh liền cải tà quy chính!"

" Lời anh nói, tôi làm sao có thể tin tưởng được chứ!?" Tử Lam nhìn anh nói.

Đối mặt với hành động của anh, bàn tay Tử Lam siết thật chặt, cố gắng nhẫn nhịn.

Nghe cô nói vậy, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên nhìn cô, anh mĩm cười, " Không tin, anh có thể chứng minh cho em thấy những lời anh nói chính là sự thật......"

Vừa dứt lời, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên đảo qua trước ngực Tử Lam.

Cô mặc trên người bộ quần áo bông địa phương, không có vẻ bảo thủ, cũng không mang vẻ quyến rũ, vừa vặn lộ ra cái cổ duyên dáng.

Tuy rằng cô đang đắp chăn, nhưng,... mùi thơm trên người cô không ngừng, thấm vào chóp mũi, khiến Mặc Thiếu Thiên hết sức thoải mái.

Mặc Thiếu Thiên vươn tay, chậm rãi hướng vào bên trong chiếc chăn trên người Tử Lam.

Tử Lam nhíu mày, nhìn anh, " Anh làm gì đó!?"

" Chứng minh cho em thấy!"

Nói xong, Mặc Thiếu Thiên vươn tay, trực tiếp đưa thẳng đến thắt lưng mỹ lệ của cô, liên tục vuốt ve.

Tử Lam sửng sốt, rõ ràng Mặc Thiếu Thiên có ý đồ với cô, cô cũng không ngờ anh lại cả gan hành động như vậy với mình!

Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, " Anh dám làm thế với tôi sao!"

Mặc Thiếu Thiên cười, khóe miệng tà mị, " Nếu như anh không dám, hiện tại sẽ không xuất hiện ở chỗ này!"

Dứt lời, anh càng thêm can đảm vuốt ve khắp người Tử Lam.

Tử Lam biết, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ dám hành động như thế với cô.

Trực giác lúc này nói cho cô biết, cô không thể dùng cứng để đối cứng với anh!

Tử Lam nhìn anh, " Mặc Thiếu Thiên, nếu anh không dừng lại, cũng đừng trách tôi không khách khí!" Tử Lam nhìn anh gằn từng chữ nói, sau đó muốn lui về phía sau, lại bị anh sống chết áp chế đặt dưới thân.

" Em càng thô lỗ anh càng thích!" Mặc Thiếu Thiên da mặt dày nói.

Tử Lam, "......"

Trong lúc này, cô thực sự nói không nên lời, nhìn thấy anh vừa đáng giận lại vừa buồn cười.

" Mặc Thiếu Thiên!!!" Tử Lam khẽ gọi tên của anh!

" Anh thích em gọi anh là Thiếu Thiên hơn......" Mặc Thiếu Thiên tại ghé sát vào lỗ tai Tử Lam khẽ nói.

Tử Lam nhìn anh, thấy thế nào cũng giống dáng vẻ của một tên vô lại.

Tử Lam từng học qua thuật phòng lang, nhưng hiện tại, bất đắc dĩ căn bản cô sử không được, bị Mặc Thiếu Thiên nằm đè trên người, căn bản muốn dùng lực cũng không được.

Mặc Thiếu Thiên đưa tay, xoa nắn trước ngực Tử Lam, chạm vào nơi mềm mại trên người cô, Mặc Thiếu Thiên chỉ cảm thấy, dường như đã lâu lắm rồi anh chưa được hưởng thụ cảm giác thoải mái như thế này!

Lâu rồi chưa được chạm vào cô!

Nếu như Lâm Tử Lam biết lúc này trong lòng anh đang nghĩ cái gì, cô nhất định sẽ dở khóc dở cười, sau đó một cước đạp bay anh!

Nhưng bất đắc dĩ Lâm Tử Lam hiện tại tức giận lại không thể phát tiết được.

" Mặc Thiếu Thiên, dừng tay!" Lâm Tử Lam hô to.

" Cho dù em có lớn tiếng ra sao anh cũng không ngại, có thể đem tất cả mọi người gọi tới cũng tốt!" Mặc Thiếu Thiên nói, dáng vẻ thập phần lưu manh.

Hai tay Lâm Tử Lam nắm chặt, cũng không có sức chống trả.

Đột nhiên, bàn tay Mặc Thiếu Thiên hướng bộ ngực của cô tập kích, bỗng nhiên đầu óc Tử Lam vừa chuyển, chợt nhớ tới điều gì đó,

" Ngô!" Tử Lam gọi một tiếng.

Quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt một chút, nhìn Tử Lam, đôi mắt đầy lo lắng, " Em bị làm sao vậy!?"

Tử Lam nhíu nhíu mi, " Có chút đau đầu!"

" Đau đầu sao!?"

" Ân!" Tử Lam gật đầu, thành thật mà nói, khi cô nhìn thấy ánh mắt Mặc Thiếu Thiên tràn ngập lo lắng, lòng cô hung hăng nhói lên.

Bất quá, người này cũng thực sự có chút vô lại.

" Thế nào? Em còn đau không!?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.

Tử Lam lắc đầu, " Chỉ là lâu lâu sẽ xuất hiện cảm giác như thế!"

" Bình thường đau không!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Bởi vì vấn đề Tử Lam mất trí nhớ, Mặc Thiếu Thiên vẫn tương đối lưu ý chuyện Tử Lam đau đầu.

Tử Lam gật đầu, nhìn cô như vậy, có vài phần nhu thuận, để Mặc Thiếu Thiên yêu quý không thôi.

" Thế nào? Em có muốn anh tìm người giúp em xem một chút hay không!?" Mặc Thiếu Thiên vẫn như củ lo lắng nhìn Tử Lam hỏi.

Tử Lam suy nghĩ một chút, lắc đầu, sau đó ánh mắt nhìn thẳng Mặc Thiếu Thiên, " Trước đây, tôi thường xuyên đau đầu như vậy sao!?"

Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, " Không có!"

" Trước đây, anh cũng quan tâm tôi như thế sao?!" Tử Lam hỏi, thanh âm, có vài phần ôn nhu.

Nói thật, trong lúc cô nói ra những lời này, Tử Lam thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.