Nếu như Mặc Thiếu Thiên đoán không sai, Lâm Tử lam phải ở trong căn phòng đó!
Nghĩ đến điều này, Mặc Thiếu Thiên khóe miệng gợi lên nụ cười, cuối cùng không phí công.......
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn người đuổi tới, cũng không chần chừ, xoay người chạy về phía căn nhà khác, động tác nhanh chóng, thật may tất cả nhân lực hiện tại cũng tập trung ở bên này, d8u3 thời gian cho Mặc Thiếu Thiên thoát khỏi.
Khi chạy đến bờ biển, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại liếc mắt nhìn, quả nhiên, tất cả nhân lực đều tập trung tới gian phòng kia, lần này Mặc Thiếu Thiên càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
Lâm Tử Lam ở trong căn phòng đó.
Nghĩ vậy, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, một giây kế tiếp, anh cắm đầu ngã vào trong nước......
Lâm Tử lam đang ngủ, đột nhiên tỉnh giấc bởi cơn ác mộng, cô lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Nhìn bốn phía, khoảng không gian đen kịt.
Nhưng trong lòng Lâm Tử Lam, cảm giác nói không nên lời.
Mặc Thiếu Thiên!
Lâm Tử Lam lẩm bẩm gọi!
Cô nằm mơ thấy anh trúng đạn!
Lâm Tử Lam ngồi ở trên giường, nhìn bốn phía, một mảnh đen như mực, lúc này mới nghĩ đến, cô đang nằm mơ, nhưng tại sao, giấc mộng này làm cho cô có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo?
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.
Cảm thấy trong lòng bàn tay mình đều là mồ hôi, Lâm Tử Lam vịn giường, để cho mình lấy hơi.
Nhưng sau đó, cô phía bên ngoài rất náo nhiệt.
Mọi người rất ồn ào.
Lâm Tử Lam vừa định, một giây sau, đèn trong phòng trong nháy mắt bị mở lên, ánh đèn chiếu ngược chói mắt, Lâm Tử Lam nhắm mắt lại, đợi thích ứng được, Lâm Tử Lam mới nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy mấy người đứng ở ngưỡng cửa.
Nhìn thấy Lâm Tử Lam vẫn còn, bọn họ mới yên lòng.
“Các người làm gì?” Lâm Tử Lam nhìn bọn họ hỏi, giọng rất không hài lòng.
Lúc đang ngủ, có người chợt xông vào, đối với Lâm Tử Lam mà nói, rất khó chịu.
Vậy mà lúc này, Diệp An Nhiên chợt đi vào, nhìn Lâm Tử Lam vẫn còn, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, ” Không có gì!”
Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Cửa lần nữa bị đóng lại.
Nhìn bóng lưng bọn họ, Lâm Tử Lam cau mày.
Cô tới nơi này mấy ngày, chưa từng có nửa đêm động tĩnh lớn như vậy, bây giờ là tại sao?
Chẳng lẽ là có người xông vào?
Là —— Mặc Thiếu Thiên?
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam dường như hiểu ra được chuyện gì, đứng lên, hướng cửa sổ sát đất đi tới.
Bên ngoài có ánh đèn, cũng có thể thấy nước biển, còn có màu thâm đen của bầu trời, nhưng lại không nhìn thấy người mà cô muốn thấy!
Lâm Tử Lam đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn người bên ngoài rất nhiều, hơn nữa còn đang tìm người nào.
Nghĩ tới đây, lòng của Lâm Tử Lam càng như lửa đốt, đến cuối cùng có phải là anh tới hay không?
Ánh mắt nhìn hướng bọn họ đuổi theo đánh giá. Cô rất muốn phá cánh cửa thủy tinh này, xông ra ngoài xem một chút, nhưng cô cảm giác thế nào chạy không thoát.
Muốn lấy thứ gì đó trực tiếp đập, nhưng cô không có sức lực để cầm.
Cho nên, cô chỉ có thể đứng ở nơi này nhìn.
Rất lo lắng, Mặc Thiếu Thiên sẽ không bị bắt chứ, nhưng khi nhìn bên ngoài dần dần đánh giá, Lâm Tử Lam biết, anh không có bị bắt được.
Lần nữa trở lại trên giường, trong lòng Lâm Tử Lam, còn tồn tại một tia nghi ngờ.
Để kiểm định suy nghĩ của mình, Lâm Tử Lam đứng lên, ở trong phòng tìm một vòng, cuối cùng, không thấy cái gì làm bằng sứ.
Cuối cùng, mục tiêu của Lâm Tử Lam, khóa ở trên một cái ghế.
Nhấc chân, Lâm Tử Lam dùng hết sức lực toàn thân mình hướng cái ghế đá vào.
“Bang” một tiếng, cái ghế ngã xuống đất, phát ra tiếng va chạm.
Lâm Tử Lam biết, bọn họ đề cao cảnh giác như vậy, một khi có một chút âm thanh, bọn họ sẽ lập tức xông tới.
Quả nhiên, sau khi cái ghế ngã xuống mấy giây, cửa trong nháy mắt bị đẩy ra.
Dĩ nhiên người tới đầu tiên chính là Diệp An Nhiên.
Lâm Tử Lam đứng ở bên trong, cái ghế ngã xuống đất, Diệp An Nhiên nhìn một chút, lập tức đi vào, nhìn xung quanh trong phòng.
Xác định không có bất kỳ người khả nghi nào, Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, ” Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tử Lam nhìn bộ dạng khẩn trương của Diệp An Nhiên, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, cô cười, ” Không có gì, không cẩn thận đụng đổ cái ghế!”
Hai mắt Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, trong căn phòng này, chỉ cần không có ai, cũng sẽ không có vấn đề!
Diệp An Nhiên nhếch miệng cười lạnh, nhìn Lâm Tử Lam ” Ở trong này, chỉ có chờ chết, đừng nghĩ giở trò!”Nói xong, Diệp An Nhiên xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam nhìn bóng lưng Diệp An Nhiên, cảm giác rất tốt.
Trong lòng có loại cảm giác hết sức mãnh liệt.
Mặc Thiếu Thiên nhất định đã tới.
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam yên tâm rất nhiều, ít nhất, Mặc Thiếu Thiên cũng biết vị trí của cô rồi, nếu không anh sẽ không rời khỏi dễ dàng như vậy.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp từ trên bờ bơi tới du thuyền, chỗ đi qua, đều lưu lại một màu đỏ.
Nổi lên trên mặt nước, Hách Tôn lập tức vươn tay kéo Mặc Thiếu Thiên lên.
“Như thế nào?” Hách Tôn hỏi, nhưng mới vừa hỏi xong những lời này, Hách Tôn tinh mắt nhìn cánh tay Mặc Thiếu Thiên.
“Cậu bị thương?” Hách Tôn lo lắng nhìn Mặc Thiếu hỏi
.
Mặc Thiếu Thiên chỉ gật đầu, không còn kịp nữa nói quá nhiều, nhìn Hách Tôn, ” Rời đi trước!”
Hách Tôn biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, gật đầu, sau đó phân phó lái thuyền rời đi.
“Thông báo Rayne cùng Ninh Xá, có thể rời đi!” Mặc Thiếu Thiên nói, ban đêm, hắn ngồi ở du thuyền, nhẹ híp con ngươi đen, trong ánh mắt là ánh sáng mờ nhạt.
Mặc dù cánh tay còn chảy máu, có một đau, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của Mặc Thiếu Thiên.
Đã nhiều ngày như vậy, hôm nay có tin tức tốt.
Nghĩ đến điều này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên khẽ gợi lên.
Mặc dù lần này không có thấy Lâm Tử Lam nhưng ít nhất, anh biết vị trí của cô.
Chuyện này với Mặc Thiếu Thiên mà nói, chính là một thu hoạch rất lớn.
Du thuyền ở trên mặt biển nhanh chóng di chuyển về phía trước, mà Rayne ở bên kia, lúc nhận được tin tức, cũng rời đi, chỉ là ở trên máy bay, có thêm một tù binh!
Nửa giờ sau, bọn họ cũng trở lại La Mã, bốn góc của biệt thự.
Rayne cùng Ninh Xá dẫn đầu trở về, bọn họ vừa mới trở lại, liền lập tức tìm tới bác sĩ của bang Tô Cẩn Nhi chữa trị.
Sau đó trở về là Mặc Thiếu Thiên cùng Hách Tôn.
Rayne cùng Ninh Xá đang chờ ở phòng khách, nhìn bọn họ trở lại, lập tức nghênh đón.
“Như thế nào?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ, nhếch miệng lên cười chắc chắn ” Tôi đã biết vị trí của cô ấy!”
Một câu nói, mọi người yên tâm, cuối cùng, không có phí công!
“Mọi người thế nào? Có bị thương không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Ninh Xá cùng Rayne hỏi.
Bọn họ nhất trí lắc đầu.
Lúc này, Ninh Xá mở đầu, ” Chẳng những không có bị thương, còn bắt được một tù binh!” Ninh Xá khóe miệng gợi lên.
“Vết thương nhỏ cũng sẽ gây ra trở ngại, đừng quên nơi này bốn phía đều có độc!” Nói xong, Ninh Xá tìm người đến băng bó vết thương cho Mặc Thiếu Thiên.
Nếu như là mấy ngày trước, tâm tình của Mặc Thiếu Thiên không quá thoải mái, nhưng bây giờ, khi biết được tin tức của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cũng an lòng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, nhìn Rayne, ” Đúng rồi, bảo bối đâu? Có tin tức của nó chưa?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Rayne lắc đầu, ” Nội bộ Mafia, tất cả đều là sát thủ, đề phòng cẩn thận, đi vào đều là việc khó, chúng ta vốn là muốn trì hoãn thời gian đồng thời, dò thăm tin tức Hi Hi, nhưng có người ở không trung phóng tín hiệu, chúng ta chỉ có thể bỏ qua, nhưng lại dẫn theo người này trở lại!” Rayne nói.
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên cau mày.
Tìm được vị trí của Lâm Tử Lam, sau đó chính là Hi Hi.
Nghĩ đến còn có Hoa Hồng ở bên cạnh Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên còn yên tâm một chút.
“Chỉ là ngươi yên tâm, chúng ta sẽ tiếp tục dò thăm tin tức của Hi Hi!” Rayne nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
“Mafia làm như vậy, không thể nghi ngờ đắc tội quá nhiều người, Cửa Ngục, Hợp Tung, đồng thời còn có chúng ta, hắn chắc chắn bận tâm đấy!” Ninh Xá nói qua.
“Khi hắn làm những chuyện này, cũng không nghĩ đến hậu quả như thế, hiện tại, đắc tội nhiều như vậy!”
Nói đến cái này, Hách Tôn nhìn Mặc Thiếu Thiên, ”Tôi có một chủ ý!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]