Chương trước
Chương sau
Edit: Thanh Dâng

Nếu như không phải là Mặc Thiếu Quần không biết chết sống cứ dây dưa, có lẽ Hi Hi hãy còn bỏ qua cho hắn.

Nhưng hắn dám ở trước mặt của nhiều người mà nói ra chuyện này.

Vậy thì không thể tha thứ rồi.

Vì vậy, Lý Thuận động thủ, làm cho Mặc Thiếu Quần vào bệnh viện.

Nghe lời nói Hi Hi, Lâm Tử Lam khẽ cau mày.

Nghĩ đến cuộc ác liệt với Nhị Thế Tổ, nhưng không thể nghĩ nó lại ác liệt đến mức này.

Thế nhưng lấy chuyện riêng của người khác làm trò vui, xác thực đáng đánh!

Chỉ là, Lâm Tử Lam nghe đến tin tức kia, cô chưa bao giờ nghe Mặc Thiếu Thiên nhắc qua chuyện này.

Thì ra là vậy, Mặc Thiếu Thiên nên hận Mặc gia như vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân đó.

Bây giờ suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy Mặc Thiếu Thiên hận bọn họ là đương nhiên.

Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam càng thêm đau lòng, Mặc Thiếu Thiên trước kia đến tột cùng đã phải trải qua cuộc sống như thế nào?

“Nhị Thế Tổ đó, xác thực đáng đánh!” Lâm Tử Lam nói.

Sau khi nói xong, Lâm Tử Lam lại ngẩng đầu nhìn Hi Hi, “Bảo bối, mẹ biết trong thâm tâm con thương cha con, nhưng ra tay đến nỗi phải vào bệnh viện, có quá khoa trương một chút không?”

Biết mình không có lỗi, Hi Hi nhíu mày, “Hắn ta vậy là đáng đời, gieo gió ắt gặt bão, con chỉ mới đánh gãy xương hắn ta mà thôi, đây còn quá nhẹ cho hắn!” Hi Hi nói.

Nếu như không phải là xem hắn cũng có quan hệ với Mặc gia đoán chừng Hi Hi đã ra tay giết chết hắn rồi.

Dầu gì, cũng có một chút liên hệ máu mủ, người ta vô sỉ không biết xấu hổ, mình cũng không thể theo họ vô sỉ không biết xấu hổ được.

Cho nên Hi Hi vẫn là lưu tình một chút.

Nghe Hi Hi nói, Lâm Tử Lam nhếch miệng lên cười, theo tính tình Hi Hi, đoán chừng chuyện sẽ có kết quả vô cùng nghiêm trọng.

Không ngờ chỉ là gảy xương, xem ra, Hi Hi thật sự đã xuống tay lưu tình!

Nghĩ đến Nhị Thế Tổ đó chỉ gãy xương, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy không có gì ghê gớm lắm.

Người như vậy, nên cho hắn ta một bài học.

Nếu không, quá không biết trời cao đất rộng là gì rồi!

Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Bảo bối, thật xin lỗi, mẹ hiểu lầm con!”

Cô xin lỗi thẳng, bởi cô sống cùng Hi Hi luôn luôn là thế.

Hi Hi hào phóng cười một tiếng, “Tha thứ cho mẹ!”

Lâm Tử Lam 囧.

Hi Hi lại cười to ‘ha ha ha’ mấy tiếng.

Hai người một hồi nói đùa xong, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ cùng cha trở về?”

Lâm Tử Lam gật đầu.

“Cha đâu?”

“Trở về Mặc gia rồi, mới vừa xuống máy bay thì gia chủ đã hết sức khẩn cấp ra chiếu muốn gặp!” Lâm Tử Lam nói.

Hi Hi ‘ục ục’ miệng, không nói cái gì nữa.

Trời cũng biết là bởi vì chuyện gì.

Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, chuyện này, sợ là Mặc lão nhất định sẽ không bỏ qua!

“Mẹ, mẹ đói chưa? Bảo bối đi làm đồ ăn cho mẹ!” Hi Hi nói.

Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Mẹ có coi như là không đói bụng thì cũng muốn ăn đồ do con làm!” Lâm Tử Lam nói.

Nghe thế, Hi Hi 囧 một chút, nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ rốt cuộc là mẹ nhớ tới con, hay là nhớ tới mấy món con làm hả?”

Lâm Tử Lam nhíu mày, “Đương nhiên chính là mấy món con làm rồi!”

Mặ mũi Hi Hi, tối sầm.

Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Chỉ là, nhớ con hơn!” Lâm Tử Lam cười nói.

Nghe thế, sắc mặt của Hi Hi mới hòa hoãn một chút.

“Vậy thì tốt, mẹ chờ con, bảo bối phải đi làm cho mẹ ngay!” Hi Hi nói.

Lâm Tử Lam gật đầu, “Mẹ đi tắm!”

“OK!”

Vì vậy, Hi Hi vào phòng bếp làm đồ ăn.

Lâm Tử Lam đi vào tắm rửa sạch sẽ.

Đổi bộ y phục, đó là bộ y phục đã mua ở Hải nam.

Lúc đi ra, vừa lúc Hi Hi làm xong!

“Mẹ, mẹ rất hợp thời!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam nói.

Lâm Tử Lam cười một tiếng, đi ra, “Đó là đương nhiên!”

Lâm Tử Lam cười nói, sau đó tới bàn ăn trước mặt.

Nhìn món ăn trước mặt, rất muốn ăn à.

Ở Hải Nam mặc dù chỉ đi có mấy ngày, nhưng mà ở bên đó món nào món nấy đều là hải sản, một ngày ba bữa đều như thế, Lâm Tử Lam có chút ngán.

Lần này Hi Hi làm là mỳ Ý.

Thoạt nhìn rất ngon.

Chỉ là nhìn trên bàn để tới ba phần, Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn Hi Hi, “Như thế này là còn có người tới sao?”

“Không có ạ!”

“Vậy con tại sao làm ba phần?!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.

“À, phần này là làm cho cha, không biết cha có tới hay không tới, thì cũng làm cho cha vậy!” Hi Hi nói.

Nghe Hi Hi trả lời, Lâm Tử Lam không khỏi ghen tỵ.

Đứa nhỏ này, thật rất thích Mặc Thiếu Thiên.

Cho dù biết anh không có ở đây, cũng chuẩn bị đồ ăn cho anh!

Lâm Tử Lam bĩu môi, không nói cái gì nữa.

Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, nét mặt của mẹ nói cho con biết, mẹ đang ghen tỵ?”

Lâm Tử Lam làm bộ tức giận bĩu môi, “Bây giờ trong lòng con toàn là hình bóng của cha con rồi, nơi nào có mẹ đây!?”

“Mẹ!!” Hi Hi kêu một tiếng, sau đó tiến tới.

“Bảo bối vẫn thích nhất là mẹ nha!” Hi Hi nói.

“Thật?”

Hi Hi gật đầu.

“Vậy nếu như mẹ với cha cãi nhau thì con giúp ai?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.

“Đương nhiên là giúp mẹ rồi!” Hi Hi nói.

Lâm Tử Lam lúc này mới thoả mãn mà gật gật đầu, con trai ngoan!

Hi Hi lúc này mở miệng, “Đàn ông mà cùng phụ nữ cãi nhau, dù cho là nguyên nhân gì đi nữa, lỗi đều do đàn ông!” Hi Hi nói.

Nghe lời này, Lâm Tử Lam gật đầu liên tục, trẻ con là dễ dạy.

“Phàm là đàn ông có chút thân sĩ, thì không nên cùng phụ nữ so đo!” Hi Hi nói.

Lời này hình như còn có ý khác.

“Cho nên, con đương nhiên sẽ giúp mẹ!” Hi Hi nói.

Lâm Tử Lam lúc này mới hài lòng cười cười, “Đúng là như thế!”

Hi Hi cười một tiếng. “Bởi vì cùng phụ nữ cãi nhau, thủy chung đều là một hành vi không có lý trí!” Hi Hi không nhịn được châm chọc một câu.

Ở trên mạng có một câu nói như thế này: Một người đàn ông cùng một người phụ nữ cãi nhau. Mặc kệ nguyên nhân là gì, một khi cãi vả, trong miệng phụ nữ vĩnh viễn luôn nhai đi nhai lại một câu: “Anh lại dám mắng em!”

Cho nên nói, ngàn vạn lần không được cùng phụ nữ cãi nhau!!!

Đàn ông thông minh là người không cãi nhau với phụ nữ.

Nghe thế, Lâm Tử Lam lập tức ngẩng đầu lên căm tức nhìn Hi Hi, “Con nói cái gì?”

Hi Hi cười ‘hắc hắc’, “Không có gì ~”

“Con cho mẹ là loại người không nói lý lẽ đó sao?”

“Không đúng không đúng!” Hi Hi lập tức lắc đầu.

“Mẹ là thông minh nhất, mẹ là người lý trí nhất và cũng là tiêu chuẩn cho phái nữ ở đô thị!” Hi Hi liên tiếp tán dương.

Nếu không tiếp tục tán dương, mẹ nhất định sẽ mắng Hi Hi không có tâm can rồi.

Nghe Hi Hi nói, Lâm Tử Lam nhịn cười không được, “Tiểu tử thối!”

Hi Hi cười một tiếng, “Mẹ mau ăn đi, nếu không để nguội thì không tốt!”

Lâm Tử Lam lúc này mới bắt đầu ăn.

Thật ra thì, đối với con trai, lòng Lâm Tử Lam thật ra thì vẫn thấy rất nặng nề.

Mình thì tân tân khổ khổ mới nuôi con lớn như vậy, nhưng ngay lập tức con trai thích người khác, so với mình còn thích hơn, Lâm Tử Lam đương nhiên có chút ăn dấm.

Ngay cả người kia là Mặc Thiếu Thiên đi chăng nữa, Lâm Tử Lam cũng có chút ê ẩm.

Chỉ là nghĩ kỹ một chút, Mặc Thiếu Thiên có thể cùng Hi Hi có quan hệ mật thiết như thế, Lâm Tử Lam cũng thấy vui.

Vì vậy, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam cùng nhau dùng bữa.

Hi Hi liền đem chuyện vừa nói kia nói tiếp.

Sau khi Lâm Tử Lam nghe, mặc dù không tán thành, lúc này, Lâm Tử Lam nhướng mày nhìn Hi Hi, “Nếu như là con…con sẽ làm sao?”

“Con chắn chắn sẽ không cùng phụ nữ cãi nhau!” Hi Hi nói.

“Nhưng mà cô ta cứ không ngừng không nghỉ dây dưa muốn cãi nhau thì sao đây?” Lâm Tử Lam tiếp tục hỏi.

Nói đến cái này, Hi Hi cười ‘hắc hắc’, “Ở trên mạng nói, cách giải quyết tốt nhất chính là nhận sai, sau đó dụ dỗ nói: Vợ yêu không nên tức giận, anh dẫn em đi mua sắm thì như thế nào......... Cách giải quyết như thế, bình thường kết quả sẽ là mọi việc đều bỏ qua!!”

Lâm Tử Lam, “......”

“Chỉ là, đổi thành con…con tuyệt đối sẽ không làm như thế!” Hi Hi nói.

“À, tại sao?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.

“Bởi vì như thế sẽ gây ra bệnh chung cho phụ nữ, mặc dù nói mình có rất nhiều tiền, mua bao nhiêu cũng không thành vấn đề, nhưng con tuyệt đối sẽ không làm vậy!” Hi Hi nói.

Nghe thế, Lâm Tử Lam hứng thú nhíu mày, không ngờ Hi Hi ở phương diện này, còn có cách giải thích độc đáo như vậy, “Con sẽ làm như thế nào!”

Hi Hi cười ‘hắc hắc’, “Con cái gì cũng không làm, bởi vì con tuyệt đối sẽ không tìm phụ nữ như vậy, người con muốn tìm là người giống như mẹ vậy, thông minh, cơ trí, có tư tưởng độc lập, tuyệt đối sẽ không là người phụ nữ hồ đồ như vậy!” Hi Hi vừa nói, vừa có ý khen Lâm Tử Lam.

Tâm tình Lâm Tử Lam không tệ, được khen nên lâng lâng, nhìn Hi Hi, “Có mắt nhìn!”

Hi Hi cười ‘hắc hắc’, “Phải vậy thôi!”

Sau khi ăn xong, Lâm Tử Lam định giúp Hi Hi thu dọn một chút, nhưng Hi Hi lại nói không cần, nên Lâm Tử Lam an vị ở trên ghế so¬fa nghỉ ngơi, xem ti vi.

Thật là thoải mái.

Sau khi Hi Hi thu dọn xong, Hi Hi lấy trái thanh long mà Lâm Tử Lam thích ăn, cắt xếp vào đĩa, Lâm Tử Lam muốn ăn thì lấy.

Nhìn con trai phục vụ tốt như vậy, Lâm Tử Lam cảm thấy, thế nào cũng không thể rời bỏ bảo bối.

Đi Hải Nam mấy ngày, trời mới biết Lâm Tử Lam nghĩ rất nhiều về bảo bối a!

Bây giờ trở về, cùng ở với bảo bối thật là thoải mái.

“Mẹ, ăn ngon không?” Hi Hi hỏi.

“Con trai làm đương nhiên là ngon!” Lâm Tử Lam nói.

Bây giờ trình độ lệ thuộc vào bảo bối, càng ngày càng không thể rời bỏ rồi.

Hi Hi cười một tiếng, sau đó ngồi ở trên ghế sofa, dựa vào Lâm Tử Lam.

“Đúng rồi mẹ, mẹ xem Weibo hay chưa?” Hi Hi hỏi.

Lâm Tử Lam vừa ăn, vừa xem ti vi gật đầu một cái, “Ngày đó con gọi thì mẹ đã xem rồi!”

“Thật giận cha với mẹ, con nói với mẹ nha, mẹ cùng cha về sau có nói gì trên Weibo nữa thì nhớ nói đặc biệt yêu con nữa đấy!” Hi Hi nói.

Lúc này, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, “Tại sao?”

“Cha tùy tiện nói bóng nói gió với mẹ một cái thôi, là nick mẹ tăng vài chục vạn người follow, con cũng muốn thế!” Hi Hi nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.