Chương trước
Chương sau
Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi mở miệng " Từ sau khi con tới trường học, có rất nhiều nữ sinh tặng chocolate cho con, việc này con cũng không muốn a, nhưng con cũng không cách nào ngăn cản được vì đó dù gì cũng đều làm tấm lọng của người ta mà, sau đó...con liền trở thành kẻ thù chung của tất cả nam sinh trong trường....!" Trên mặt Hi Hi biểu hiện rất vô tội nói.
"Sau đó thì thế nào?"
" Ai, người lúc nào cũng quá ưu tú, xem ra cũng không phải là một chuyện tốt!" Vẻ mặt Hi Hi buồn rầu, than thở.
Vừa nói xong, bé liền nhận được hai ánh mắt xem thường của Mặc Thiếu Thiên và Lâm Tử Lam phóng tới, bảo bối, con nói những lời này có cảm thấy hổ thẹn hay không?
Rõ ràng là một vẻ mặt rất hưởng thụ, vậy mà vẫn còn làm bộ dáng buồn rầu, con đang muốn tức chết ai đó?
Hi Hi thấy cha mẹ không nói gì, trên mặt còn mang theo nụ cười chăm biếm.
" Sau đó thì sao?" Tử Lam hỏi tiếp.
" Sau khi tan học, bọn họ ngăn con lại muốn đánh hội đồng với con!" Hi Hi nói.
............
Từ Lam vừa nghe xong, cô nhìn Hi Hi, kinh ngạc hỏi " Đánh hội đồng sao?"
Hi Hi đưa ra vẽ mặt ngây thơ vô tội, gật gật đầu.
Tử Lam suy nghĩ một chút, hiện giờ trẻ em lại có thể hành động như thế, có phải đã trưởng thành quá sớm..???
" Tiếp đó như thế nào?" Mặc Thiếu Thiên sốt ruột hỏi một câu như thế.
Theo như lời bé vừa nói, là bé bị người ta đánh hội đồng..., nhất định Hi Hi sẽ bị tổn thương!
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên bổng nhiên thay đổi trở nên không vui, anh nhất định phải điều tra ra ai chính là phụ huynh của đám nhóc đó, anh sẽ để cho bọn họ sống không được yên ổn!
Mặc tổng xưa nay luôn là một nhân vật rất phúc hắc, lại âm hiểm, cho nên những ai muốn động vào người của anh, thì nhất định anh sẽ không bao giờ bỏ qua!
" Kế đó, con biết bọn chúng muốn động thủ với con, cho nên con quyết định ra tay trước, đem bon chúng từng đứa từng đứa đánh...!" Hi Hi kể l;ại, khi nói đến nhũng lời này, trên mặt bé dường như có thêm mấy phần kích động...
.............
Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn nhau, hai người không ngờ rằng người động thủ trước lại là Hi Hi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn lướt qua thân thể nhỏ bé của Hi Hi, sau đó hỏi tiếp " Sau đó thì sao?"
" Người ta thường nói, bắt giặc phải bắt vua trước, con vẫn biết khả năng của mình không thể đánh lại toàn bộ bọn chúng, cho nên con cũng chỉ có thể bắt kẻ cầm đầu trong nhóm của bọn họ trước tiên!" Hi Hi nói với bộ dáng rất tự hào, giống như có chút hưởng thụ về việc này, thì ra, chinh phục kẻ địch, lại có cảm giác rất sảng khoái.
..............
" Tốt lắm, quả nhiên không hổ là con trai của Mặc Thiếu Thiên ta đây!" Mặc Thiếu Thiên nhịn không được mở miệng tán thưởng một câu, nhưng những lời này là đang ca ngợi ai, còn chưa có thể xác định được.
................
Tử Lam liếc mắt khinh bỉ nhìn Mặc Thiếu Thiên, có cha nào lại như thế với ocn mình sao? Đánh nhau còn khen tốt?
Chỉ là, mặc dù chuyện này nghe có chút hợp lý,thế nhưng binh bất yếm trá, Hi Hi lại là một đứa bé rất thông minh, cho nên trong trường hợp đó, biết đầu tiên hành động trước kiềm chế đối phương, cho kẻ địch bị giảm thanh thế, như vậy mới có thể dồn ép được kẻ địch của mình, đó là một phương pháp rất thông minh của Hi hi! Bất quá, Tử Lam lại có một cảm súc đặc biệt lúc này khi nhìn thấy hai cha con bọn họ, quả nhiên chung một đức hạnh!
" Kết quả ra sao?" Tử Lam dựa lưng trên ghế sô pha hỏi, cô xác định Hi Hi không bị bất cứ tổn thương nào, nhưng lại hành động trước để kiềm chế đối phương, hiện tại Tử Lam chỉ muốn biết kết quả ra sao.
" Kết quả, cả đám bọn họ đều cúi đầu phục tùng đối với con, sau đó còn gọi con là lão đại..." Hi Hi nói, chỉ là khi nói đến đây, Hi Hi không có chút biểu hiện gì gọi là cao hứng, bé chỉ cúi đầu nhìn quần áo trên người của mình, không có chút nào biểu hiện cao hứng.
" Chết tiệt, hại con đi đến đâu cũng bị người khác để ý!" Hi Hi nói, bé luôn chú ý đến hình tượng của mình, đây là lần đầu tiên bé phải chật vật như thế trở về nhà, đã phá hủy hết hình tượng của bé a a a!
Tử Lam có một loại cảm giác không nói được nên lời, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên cười yếu ớt, con trai bảo bối của anh, đủ quyết đoán!
Đương nhiên Hi hi muốn có chút khiêm tốn, bé đừơng đường là người lãnh đạo của Hợp Tung, chẳng lẽ chỉ một đám tiểu lâu la mà không dạy dỗ được sao? Truyền đi chẳng phải là để cho người khác chê cười bé?
Chẳng qua, Hi hi cũng chỉ là chiến thắng trong nguy hiểm, nhưng có thể suy nghĩ sâu thêm một chút, thực lực là thứ mà bất cứ người nào cũng đều khao khát muốn có được, lúc này lại càng làm tăng thêm quyết tâm của bé, bé muốn mình trở nên thật cường đại, bé muốn nâng cao thực lực của mình!
" Lão sư đã biết chuyện này chưa?" Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
" Đã biết, bất quá cũng không có chuyện gì, đã có người tự động đứng ra thừa nhận tất cả!" Hi Hi cười nói, dù cho không có người thừa nhận cũn chẳng có chuyện gì, bởi vì Lão sư không bao giờ có sức để tranh luận với bé, muốn trừng trị bé cũng không có biện pháp nào cả.
.............
Tử Lam nhìn Hi Hi, thì ra bé đều sắp xếp xong xuôi tất cả, trách không được hiện tại một chút khẩn trương bé cũng không có.
Luc này, Hi Hi nhìn sang Mặc Thiếu Thiên, sau đó lại nhìn về phía Tử Lam " Mẹ, người sẽ không tức giận đối với bảo bối phải không?" Hi Hi nhìn Tử Lam hỏi.

Tử Lam suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười mở miệng " Đương nhiên,mẹ sẽ không tức giận với bảo bối!" cô chỉ lo lắng Hi Hi có bị thương không, vốn muốn giáo dục Hi hi một chút, nhưng sau khi nghe Hi Hi kể lại, biết rõ nguyên nhân, cản bản mọi việc không phải do Hi hi gây ra, Tử Lam làm sao lại có thể trách bé được chứ?
Hơn nữa, về sau Hi Hi còn phải đối mắt với rất nhiều chuyện, Tử Lam cũng không thể hi vọng dùng cách bình thường để đối đãi với Hi hi như những đứa bé khác, bé cần được thoải mái, cần được thả lõng tinh thần, Hi Hi tuyệt đối là một đứa bé rất có chủ kiến!
Tử Lam là một người mẹ rất cưng chiều con trai của mình!
Biết vấn đề không nằm trên người của Hi Hi, Tử Lam cũng sẽ không dạy dỗ, đây là biện pháp giáo dục riêng của Tử Lam, huống chi, Hi Hi cũng không phải là một đứa bé nình thường, cho nên Tử Lam cảm thấy rất yên tâm.
Sau khi Hi Hi nghe Tử Lam nói xong, trên mặt lặp tức lộ ra nụ cười thật tươi " Mẹ, con chỉ biết, mẹ chính là người hiểu rõ về bảo bối nhất!" Hi Hi cười nói, sau đó tiến đến hôn Tử Lam một cái.
Tử Lam giả bộ ghét bỏ lui về sau một chút, sau đó nhìn bé bĩu môi " Trước tiên tắm rữa cho sạch sẽ đi... "
Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Tử Lam, Hi Hi cảm thấy thật thương tâm " Mẹ, người ghét bỏ con sao...!" Hi Hi bĩu môi nhìn Tử Lam nói.
" Đúng vậy, nhanh đi tắm đi...." Tử Lam không để ý đến vẻ mặt thương cảm của bé, nói thẳng.
............
Được rồi!
Hi Hi không nói gì thêm nữa, bất quá, bé đã sớm tập thành thói quen với những lời nói ác độc của mẹ mình, ngay sau đó, bé mỉm cười " Tốt, con đi tắm rữa trước đây, cha, mẹ, chờ con nhé!" Vừa dứt lời, Hi Hi giống như một cơn gió lặp tức bay vèo vào phòng tắm.
Hiện giờ, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Mặc Thiếu Thiên và Lâm Tử Lam.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên quay đầu sang nhìn Tử Lam anh khẽ nói " Tuy rằng tuổi của Hi Hi còn rất nhỏ, nhưng bé luôn có chủ kiến của mình!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam nhíu mày, hoàn toàn không có một chút gì gọi là trách cứ đối với Hi Hi, chỉ là cô cũng cần pahir mở miệng " Hi Hi rất thông minh, có mấy lời không nói, so với nói càng làm cho bé mau sáng tỏ hơn!"
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười, nhìn cô " Thật không ngờ, cách giáo dục của em đối với Hi Hi, thật lạc quan, lại không giống với bất kì ai?
" Những lời nói của anh lúc này, tôi thế nào cũng cảm thấy không phải đang khen ngợi mà chính là đang chê?" Tử Lam nhìn anh cười hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười mị hoặc " Những năm qua, em giáo dục với Hi Hi quả nhiên rất tốt!" Mặc Thiếu Thiên nói.
............
Tử Lam quay đầu sang liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, không biết vì sao, cô cảm thấy lời này của Mặc Thiếu Thiên quả thật rất chuẩn và cũng rất nghiêm chỉnh, cũng là lời tốt đẹp nhất!
Trong khaongr thời gian ngắn, cô không cách nào tiếp nhận được điều này.
" Dĩ nhiên, đó chính là con trai bảo bối của tôi!" Tử Lam nói.
Chỉ là, Mặc Thiếu Thiên cũng không muốn tranh luận với Tử Lam, cô cũng không cần nhấn mạnh việc Hi Hi là con trai của mình, thế nhưng, Mặc Thiếu Thiên lại sâu kín nói một câu " Đương nhiên cũng có phần góp sức của anh trong việc tạo ra Hi Hi nữa..."
..........................................................................................
Rât nhanh Hi Hi đã tắm rửa xong, cả người bé lúc này đặc biệt nhẹ nhàng sảng khoái, lúc vừa rồi có chút lôi thôi, sau khi thay một chiếc áo T-shirt, một chiếc quần cụt, dang người xem có chút giống với bé gái, da thịt vô cùng mịn màng, cự kỳ đáng yêu!
Mới vừa tắm rữa xong đi ra, Hi Hi liền thấy cha và mẹ đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, hai người xem Tivi, không biết đang nói những gì, xem ra, không khí đặc biệt hài hòa.
Lúc này, khi bọn họ nhìn thấy Hi Hi đã tắm xong đang tiến tới, Mặc Thiếu Thiên nhìn bé mở miệng " Bảo bối, nhanh lên chút chuẩn bị cơm, cha đói bụng rồi!"
................
Hi Hi không còn lời gì để nói.
Vì sao bọn họ có thể yên tâm thoải mái sai sử bé như thế?
Bé quả thật vẫn còn là một đứa bé a a a!
Tuy rằng trong lòng Hi Hi có loại cảm giác không được công bằng cho lắm, nhưng bé vẫn quyết định tiến vào nhà bếp.
Không có biện pháp đối với hai người bọn họ, mặc dù Hi Hi cảm thấy có chút không công bằng, nhưng trong lòng, lại tồn tại một cảm giác không nói nên lời...hưởng thụ đi!
Hi Hi đang trong bếp làm cơm, nhà mới vừa đổi, nhà bếp trông có vẽ lớn hơn lúc trước, trang bị đầy đủ các loại dụng cụ chuyên dùng, cái gì cũng đều có cả, rất tiện lợi.
" Con đang làm món gì thế, bảo bối?! lúc này, âm thanh Mặc Thiếu Thiên từ trên đỉnh đầu bé lại vang lên.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu hiên trả lời " Cá chưng!"
" Nga!" Mặc Thiếu Thiên lên tiếng, sau đó nhìn thấy động tác quen thuộc của Hi Hi, trong thâm tâm Mặc Thiếu Thiên ngầm bội phục, anh cái gì cũng biết, nhưng chỉ có chuyện làm cơm, anh một chút cũng không biết!
Hai cha con ở trong phòng bếp, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên " Cha, thế nào? Muốn con dạy cho người cách làm cơm sao?"
Mặc Thiếu Thiên lặp tức mắc đầu " Không cần 1" anh thà rằng cả đời này cũng không muốn làm loại công việc này.
Nhìn thấy biểu tình chán ghét của cha mình, Hi Hi nói " Cha, không cần phải trưng ra bộ dáng ghét bỏ như thế, có thể làm cơm, đó chính là biểu hiện của một nam nhân tốt nhất!"
Ai nói như thế với con?"
"Mẹ nói....!"
..............
Mặc Thiếu Thiên chỉ biết, cũng chỉ có Lâm Tử Lam mới có thể nói ra những lời này, cho con trai tiếp thu tư tưởng như thế!
" Bảo bối, con phải tin tưởng cha, nam nhân tốt nhất đều phải ra chiến trường!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi gằn từng chữ nói, mổ lực để bé hiểu được đều gì mới là tốt nhất đối với nam nhân.
Hi Hi gật đầu, biểu hiện không sai," Tuy rằng như vậy, nhưng cũng đâu cần trên chiến trường, ở dưới nhà bếp đó mới là việc làm hợp lý nhất của nam nhân thế kỷ 21 này!"
Nam nhân như thế mới chân chính gọi là tốt, vừa có thể quyết đoán, vừa có thể làm cơm, quan trọng nhất là phải biết yêu thương hết mực đối với lão bà của mình!
Những lời này, đều là Tử Lam nói, nhưng Hi Hi ngẫm nghĩ, bé cảm thấy cũng rất đúng!
Sau này, khi bé có vợ, bé nhất định sẽ trở thành một nam nhân không chỉ thập toàn thập mỹ, phải là một nam nhân tốt nhất!
Nghe lời Hi Hi nói..., nhất thời Mặc Thiếu Thiên cảm thấy hết nói nổi, không cần hỏi, anh cũng biết chính là Tử lam giáo dục như thế với bé!
Nói đến chổ này, Hi Hi chợt nhớ tới một việc.
" Được rồi, cha, mấy ngày nữa, có sắp xếp gì không?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn bé " Có an bài gì sao?"
Hi Hi, quýnh lên nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Cha, người quên rồi sao?
Chuyện quan trọng như vậy, tại sao lại có thể quên a!!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.