Chương trước
Chương sau
Khi Hi Hi từ nhà vệ sinh đi ra, mới vừa đi tới cửa phòng làm việc chợt nghe Mặc Thiếu Thiên ở bên trong gọi điện thoại.
"Mặc kệ phải trả cái giá gì, tôi đều phải tìm được cô ấy!" Nói xong, liền thở phì phì cúp điện thoại.
Hi Hi sửng sờ một chút, nghe được thanh âm của cha, trong lòng Hi Hi mười phần an ủi, nghĩ đến đây, Hi Hi đi vào.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi đến, làm bộ như dường như không có việc gì.
Hi Hi sau khi trở về, cũng làm bộ như không có nghe, cùng Mặc Thiếu Thiên ở trong công ty đợi thật lâu, Mạc Lương đã mua đồ ăn đến, tuy rằng hai người đều ăn, nhưng sức hai người ăn còn không bằng một người.
Hiển nhiên, hai người đều không có tâm trạng để mà ăn uống.
Mặc Thiếu Thiên biết Hi Hi cũng chẳng muốn ăn, nhìn bé miễn cưỡng ăn, anh cảm thấy xót xa.
Hiện tại trời đã khuya, anh đã phái hai nhóm người đi tìm, nếu nhứ có tin tức thì nhất định sẽ báo cho anh, hiện tại chỉ có thể chờ đợi.
Nhìn bộ dáng của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên đi tới, "Đã khuya rồi, đi thôi, ba đưa con về trước, nếu như có tin tức Vân Dục và Mạc Lương sẽ báo cho chúng ta!"
Hi Hi ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu.
Vẫn là nên trở về, nếu mẹ đã trở lại thì ít nhất bọn họ sẽ thấy.
Tuy rằng cơ hội này thực nhỏ bé, nhưng Hi Hi cũng ôm hy vọng. Nếu đây là một trò cười cũng tốt, chỉ cần mẹ có thể bình an vô sự trở về.
Vì thế, Mặc Thiếu Thiên lái xe mang Hi Hi trở về.
Sau khi trở về, Hi Hi nhìn phòng trên lầu, ngọn đèn vẫn không có sáng, trong lòng Hi Hi cảm thấy mất mác.
Mặc Thiếu Thiên tựa hồ cảm giác được tâm trạng của bé, vươn tay sờ sờ đầu Hi Hi, hai người liền đi lên lầu.
Sau khi Hi Hi đi vào, trong phòng trống trãi, Hi Hi không ý đi ngủ mà lại vào phòng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bóng dáng của Hi Hi, anh cũng không đi vào mà là ngồi ở trên ghế sa lon.
Hi Hi trở lại bên trong gian phòng trực tiếp mở máy tính.
Bé không thể ngồi không.
Cho dù chỉ có một chút hy vọng bé cũng phải bắt cho được.
Mở máy tính, trực tiếp đăng nhập vào Vũ Trụ Hào, vẫn như thường lệ, lúc này trên đây vẫn đang có người lên mạng.
"Bảo bối, cậu đã lên rồi, tôi có chuyện này phải nói cho cậu biết một chút!" Hi Hi mới vừa lên, Tạp Ni liền tìm bé.
Hi Hi cũng không vô nghĩa, trực tiếp mở miệng, "Tạp Ni, tôi cũng có chuyện muốn tìm chú!"
Hi Hi rất ít khi nghiêm túc như vậy, Tạp Ni đành phải tạm thời buông xuống chuyện của mình, hỏi bé "Chuyện gì?"
"Mẹ của tôi đã mất tích!" Hi Hi nói.
......
"Sao lại thế này?"
"Tôi cũng không biết, mất tích ngay hôm nay, tôi đã tìm những chỗ mẹ hay đến nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy mẹ!" Hi Hi nói.
"Chẳng lẽ là bị bắt cóc?" Mặc tử nói.
"Rất có thể!" Chuyện như vậy ở hắc đạo thường hay xảy ra.
Hi Hi không nói gì, chỉ đành chấp nhận sự thật.
"Bảo bối, mẹ của cậu có phải đắc tội với ai không?" Thẩm Dạ Thiên hỏi.
Hi Hi suy nghĩ, mẹ chỉ duy nhất đắt tội với nhà họ Trọng.
Hiện tại Trọng Chính bị phán bỏ tù, Trọng Nhược Tình mới vừa được nộp tiền bảo lãnh đi ra, cô ta cực kỳ hận mẹ, cho nên trừ bỏ cô ta, Hi Hi không thể nghĩ được người nào khác.
Chỉ là bé và cha đã đi tìm Trọng Nhược Tình, biểu tình của cô ta không giống như đang nói dối, chẳng lẽ cô lừa bọn họ?
Hi Hi nhíu mày.
Có điểm không nghĩ ra.
"Tạp Ni, chú có biện pháp tra ra mẹ của tôi phải không? Hi Hi đột nhiên hỏi.
Dù chỉ có một chút hi vọng bé cũng không muốn buông tha.
"Nếu mẹ của cậu mang theo di động, tôi có thể lợi dụng vệ tinh để tìm được vị trí!".
Cái này thì Hi Hi cũng biết, bé là cao thủ máy tính làm sao mà không làm được đây.
"Tôi biết, cha tôi đã phái người đi tìm nhưng vẫn không tìm thấy!" Hi Hi nói.
Tạp Ni cũng nhíu mày, nếu như là nói như vậy, đã lâu như vậy rồi thì nhất định đã bị người bắt cóc.
Bọn người đó đã có phòng bị từ trước.
Tạp Ni nghĩ nghĩ, mở miệng, "A thị là địa bàn của cha cậu, thế lực của chúng ta không nắm ở đấy!"
Hi Hi mím môi, bé cũng biết điều này.
"Bất quá, tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm mẹ cậu, tuy rằng thế lực của chúng ta chủ yếu không nằm ở A thị nhưng chúng ta cũng có không ít người ở đó, tùy thời có thể điều động!" Tạp Ni nói.
Hi Hi nghe thế mới yên lòng, bé gật đầu.
"Uhm, tôi đã biết!"
"Ừ, cậu yên tâm, nếu một khi có tin tức của mẹ cậu, tôi sẽ lập tức báo cho cậu biết!" Tạp Ni nói.
"Ừ!" Hi Hi lên tiếng.
Sau khi nhờ bọn Tạp Ni, bé cũng an tâm nhiều. Hi Hi chỉ muốn thêm một phần cơ hội, càng nhiều người đi tìm thì bé càng an tâm.
Hi Hi rời mạng rồi đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế sa lon, Hi Hi vào phòng, làm cái gì, Mặc Thiếu Thiên cũng đã đoán được vài phần chỉ là không có đi hỏi.
Hi Hi đi qua nhìn anh, "Con đã báo tin này cho người của Hợp Tung, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ đi tìm kiếm mẹ!" Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, cái gì cũng không có nói.
Hi Hi ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, trong phòng này không có Lâm Tử Lam thật giống như mất đi sinh khí, không khí thật nặng nề.
Hi Hi không nói gì, Mặc Thiếu Thiên cũng không có nói, mới trong chốc lát thời gian, Hi Hi tựa vào vai của Mặc Thiếu Thiên ngủ.
Hi Hi dù sao còn nhỏ, đang ở đang ở độ tuổi phát triển. Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi ngủ, anh vòng tay ôm bé lên đi vào phòng.
Đem Hi Hi đặt lên trên giường, nhìn bé, ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên cực kỳ dịu dàng.
Anh thề, mặc kệ thế nào, nhất định sẽ tìm cho được Lâm Tử Lam!
Nghĩ đến đây, Mặc Thiếu Thiên xoay người đi ra ngoài.
Trên ban công, trong phòng khách cũng không có bật đèn, Mặc Thiếu Thiên ngồi lên ghế nằm mà Lâm Tử Lam thường hay ngồi, hút thuốc, con ngươi ngăm đen thâm thúy híp lại, làn khói thuốc nhè nhè quấn quanh ngón tay của anh.
Mặc Thiếu Thiên rất ít hút thuốc, anh không mấy nghiện thuốc lá, chỉ là những lúc phiền não anh mới rút ra một điếu để hút.
Tư thế anh hút thuốc lá cũng rất hấp dẫn, thực tự nhiên, tự nhiên mang theo mấy phần hương vị nam tính.
Mặc Thiếu Thiên như vậy thoạt nhìn rất cô độc, tĩnh mịch, nhưng cũng là yêu nghiệt, trí mạng.
Anh hút từng ngụm lại từng ngụm, con ngươi híp lại, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.
Bỗng nhiên ở đằng sau Mặc Thiếu Thiên chợt nghe một trận động tĩnh, anh lập tức đứng dậy, dập thuốc, mắt hướng phòng của Hi Hi đi đến.
Hi Hi ngồi ở trên giường, ánh mắt có chút trống rỗng thì thấy Mặc Thiếu Thiên đẩy cửa đi vào.
"Làm sao vậy? " Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.
Khi Hi Hi nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên liền nói "Con mơ thấy mẹ......"
Đây là lần đầu tiên Hi Hi cách xa mẹ trong bảy năm nay, Hi Hi thật không quen.
Mặc Thiếu Thiên tới gần Hi Hi, anh cũng biết tình cảm mẹ con Hi Hi và Lâm Tử Lam rất thắm thiết. Anh sờ sờ đầu Hi Hi, "Không có việc gì đâu......"
"Cha, cha ngủ cùng với con được không?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn ánh mắt Hi Hi, vì thế gật gật đầu, "Ừ!" Vì thế, Mặc Thiếu Thiên cởi giầy, leo lên giường của Hi Hi, tuy rằng có vẻ chật chội một tí nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng không để ý, ôm Hi Hi, hai người đều nhắm mắt lại, tuy rằng không nói gì, nhưng tâm của hai người đều đặt trên một người......
....................................................................................................................................
Đêm đã khuya.
Bên trong một căn phòng u ám.
Ngọn đèn trong phòng không quá sáng, ngược lại có mấy phần ảm đạm.
Tử Lam dần dần tỉnh lại, chỉ là vừa muốn động đậy một chút lại phát hiện tay của mình bị trói chặt, không thể động.
Cô ngồi trên cái ghế sa lon, tay chân đều bị cột lại, miệng cũng bị bịt chặt, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng bị che, nhìn không thấy được gì, trước mắt hoàn toàn đen ngòm.
Tử Lam nghĩ muốn giùng giằng kéo miếng vãi che mắt mình xuống nhưng nó xiết chặt quá không làm được.
Cô dần dần tỉnh táo lại, cô cố gắng nghĩ lại cảnh tượng mà mình bị bắt.
Cô cùng Mặc Thiếu Thiên gọi điện thoại, vươn tay bắt một chiếc taxi để đi đến quán cà phê, chỉ là không nghĩ tới tài xế taxi chở cô đi xa, chờ khi cô phản ứng được thì tên tài xế kia vươn tay dùng một chiếc khăn tay che miệng của cô, cuối cùng cô liền dần dần mất đi tri giác......
Nghĩ đến đây, Tử Lam xác định, mình bị người bắt cóc!
Là ai đây?
Là ai bắt cóc cô?
Chẳng lẽ là Trọng Nhược Tình?
Cô ta đã như vậy tính nết còn không thay đổi sao?
Trừ bỏ Trọng Nhược Tình, Tử Lam và Hi Hi giống nhau, cũng không nghĩ ra sẽ có người thứ hai.
Tử Lam ngồi ở trên ghế sa lon, cố gắng động đậy, muốn giãy dụa để nới dây trói buộc mình ra, chỉ là cô mất nhiều sức nhưng vẫn không thành công, cuối cùng Tử Lam quyết định buông tha. Cô không thể tiêu hao thể lực, cô phải bảo tồn thể lực để khi nào tìm được cơ hội liền chạy trốn.
Hiện tại biện pháp duy nhất chính là chờ, chờ người bắt cóc cô lộ diện.
Tựa vào trên ghế sa lon, Tử Lam nghĩ, giờ này khắc này chắc là Hi Hi đang sốt ruột lắm.
Hi Hi khẳng định đang lo lắng đi khắp nơi tìm cô.
May mắn còn có Mặc Thiếu Thiên, nếu như cô đoán không sai thì Hi Hi nhất định sẽ tìm anh giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, Hi Hi chắc là vẫn an toàn, Lâm Tử Lam liền yên tâm rất nhiều.
Lúc này, Lâm Tử Lam nghe được tiếng cánh cửa mở ra.
"Chấn ca!"
Ngay tai cửa có hai tiếng hô đồng loạt vang lên.
Tử Lam nhíu mày, nghe thanh âm, Chấn ca? Chấn ca là ai?
Chẳng lẽ không phải là Trọng Nhược Tình hay sao?
Tử Lam ở trong lòng đoán.
Trong lúc Tử Lam còn đang suy nghĩ, tiếng bước chân vang lên, thanh âm là đang hướng phía cô đi tới, càng ngày càng gần, Tử Lam trong lòng khẩn trương lại mang theo một tia chờ đợi.
Rốt cuộc là ai bắt cóc cô!
Cô muốn biết.
Chính giờ khắc này tình cảnh của cô cũng thật nguy hiểm.
Nhưng mà tiếng bước chân dừng lại trước mặt cô, Tử Lam muốn nói nhưng mà miệng đã bị bịt kín. Tuy nhiên Tử Lam có thể cảm giác được người kia đang đứng trước mặt mình, ánh mắt đang nhìn cô.
Đây là một loại trực giác, Tử Lam cảm giác được, ánh mắt kia tràn ngập hận ý cùng khinh miệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.