Chương trước
Chương sau
Mặc Thiếu Thiên không có nói cái gì nữa, mà là đứng lên đi tới nhà bếp, khóe miệng còn mang theo một tia cười yếu ớt.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên đi tới nhà bếp, liền vùi mình ở trên ghế sofa, thoải mái dựa vào mà xem ti vi. Hết sức vừa lòng.
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Tử Lam nằm trên ghế sofa, không hề nói gì, đi tới nhà bếp.
“Bảo bối, con làm xong chưa?” Mặc Thiếu Thiên đi vào, nhìn bảo bối bận rộn nói.
“Liền xong ngay đây!” Hi Hi vừa bận rộn, vừa trả lời.
Mặc Thiếu Thiên nhìn vào nồi Hi Hi đang nấu, “Đây là cái gì?”
“Cái này là nồi canh gà hầm cho mẹ, như vậy vết thương mới nhanh lành!” Hi Hi nói, động tác rất nghiêm túc.
Mặc Thiếu Thiên nhìn, có vẻ như uống rất ngon đây, sau đó bĩu môi, “Vậy còn cha?”
“Cha, bữa khác cũng có thể mà!” Hi Hi nói chuyện đương nhiên.......
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, rất dễ nhận thấy không hài lòng hành động của Hi Hi. Có một sự phân biệt đối xử giữa cha và mẹ.
Chỉ là Mặc Thiếu Thiên biết, Hi Hi là do Tử Lam một tay nuôi nấng, tình cảm giữa bọn họ, không phải vài ba lời mà có thể nói hết được.
Trong bảy năm qua, Mặc Thiếu Thiên ngay cả sự tồn tại của bọn họ cũng không biết, Hi Hi đón nhận hắn, đã là đối tốt với hắn rồi.
Thời gi¬an vẫn còn rất dài, Mặc Thiếu Thiên có thể bước đi từ từ.
Chỉ là...... “Cũng cho cha một chén!” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, bình tĩnh tự nhiên mà nói.
Hi Hi ngẩng đầu, ánh mắt hung hăng khinh bỉ nhìn Mặc Thiếu Thiên. Mặc Thiếu Thiên coi như không nhìn thấy, bảo bối là con của hai người, không cần uổng phí a, huống chi tài nấu nướng của Hi Hi quá đỉnh.
Thật thì đầu bếp ở khách sạn còn thua kém Hi Hi.
Hi Hi nhìn cha, “Cha, cha thật muốn uống sao, không bằng con dạy cho cha cách làm nha!?”
Mặc Thiếu Thiên lập tức lắc đầu, “Không cần, cha mới không cần học những thứ này!”
Mặc Thiếu Thiên có chứng thích sạch sẽ, chưa bao giờ xuống bếp, lần này đi xuống bếp, đều là hắn xưa nay chưa từng thấy, nhưng mà giọng nói của Mặc Thiếu Thiên, giống như đặc biệt ghét bỏ.
Hi Hi nhíu mày, “Tại sao? Cha, muốn làm một người đàn ông tốt, nấu cơm là một trong những tiêu chuẩn đó!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười, “Người đàn ông tốt tiêu chuẩn chưa chắc như thế, hơn nữa, ai nói nhất định phải biết làm cơm mới là người đàn ông tốt?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là mẹ con nói!” Hi Hi nói chuyện đương nhiên, giống như chỉ có mẹ nói mới là chân lý.......
Mặc Thiếu Thiên nhìn con, hết sức khẳng định nói, “Phương thức giáo dục của mẹ con có vấn đề!”
“Mẹ con nói, đàn ông biết làm cơm mới là đàn ông tốt, cho nên mẹ mà muốn tìm ai thì, nhất định sẽ tìm người đàn ông biết làm cơm......” Hi Hi cười nói.
Mặc Thiếu Thiên đang nghe những lời này, cau mày, sau đó nhìn con hỏi, “Con rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Hi Hi khả ái cười một tiếng, “Cha, cha thích mẹ con sao?” Hi Hi hỏi.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Hỏi cái này để làm gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại, tránh cái vấn đề này.
“Trong nhà con rất quy củ, đàn ông phải biết nấu cơm!” Hi Hi nói.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì, nếu như cha thích mẹ con, thì đầu tiên phải học nấu cơm đi là vừa!” Hi Hi nói, miệng mẹ quá xảo quyệt rồi, cơm ngoài mẹ đều ăn không quen.
Mặc Thiếu Thiên ‘xuy’ cười một tiếng, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, chợt nhớ tới cái gì đó, “Đây không phải là việc của con sao?” Mặc Thiếu Thiên nói, hắn mới không cần học nấu cơm, lỡ mất đi sự uy nghiêm của hắn thì sao.
Hi Hi bật thốt lên, “Con không thể ở bên hai người mà hầu hạ mãi được......” Lời Hi Hi vừa nói ra, lập tức hối hận.
“Tại sao? Con phải đi nơi nào?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Hi Hi suy nghĩ một chút, ngẩn người, sau đó mở miệng, “Ý của con là, khi con lớn lên con muốn xông pha ra thế giới bên ngoài một lần, cho nên sẽ không ở cùng với cha mẹ nữa......”
Mặc Thiếu Thiên lúc này mới nhếch môi cười nhẹ một tiếng, “Không sao, từ đây cho tới khi đó còn những mấy năm......”
Cha, con khi dễ cha!
Mặc Thiếu Thiên hoàn toàn tiếp nhận khi dễ!
Ngay vào lúc này, âm thanh của Từ Lam từ bên ngoài truyền đến, “Xong chưa?”
“Được rồi mẹ!” Hi Hi đáp một tiếng, vội vàng bưng đồ ăn, “Cha, giúp con bưng ra đi!” Nói rồi liền sang tay cho Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên cứng ngắc, nhìn món ăn trong tay, cuối cùng cũng nhận, vì vậy bưng mà xoay người đi ra phía ngoài. Hi Hi cũng bưng đồ đi ra.
Hi Hi mặc chiếc tạp dề nhỏ, xem ra rất đáng yêu.
“Mẹ, được rồi, có thể ăn!” Hi Hi để món ăn xuống, nói.
Tử Lam lúc này mới đứng dậy, ngẩng đầu hướng phòng bếp bên kia nhìn lướt qua thấy Mặc Thiếu Thiên cũng để món ăn xuống, Tử Lam nhếch miệng lên, hướng bàn ăn đi tới. “Mặc tổng, anh như vậy mới đúng, muốn ăn thì phải làm giúp một tay!” Tử Lam cười đi tới.
“Lâm tiểu thư, em cũng ăn, mà anh cũng đâu thấy em phải làm!!” Mặc Thiếu Thiên không quên phản bác.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, “Đây là gia quy nhà tôi, phụ nữ không làm việc nhà, đúng không, bảo bối?” Tử Lam đem lời chuyển sang Hi Hi.
Hi Hi vô cùng phối hợp, gật đầu, “Đúng, mẹ nói không sai!”
Nhìn hai người kia một xướng một họa, Mặc Thiếu Thiên trợn mắt nhìn bọn họ, cũng không còn gì để nói, ngồi xuống ăn cơm.
Lúc này, Hi Hi múc một chén canh, đưa tới trước mặt Tử Lam, “Mẹ, uống cái này rồi, rất tốt cho sức khỏe!” Hi Hi nói.
Tử Lam nhìn canh gà, mùi thơm tỏa ra bốn phía, có vẻ rất ngon, “Cám ơn bảo bối!”
Nói xong, Tử Lam hôn trên mặt Hi Hi một cái. Động tác này, bị Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy, hành động này của Tử Lam làm cho đáy lòng của hắn giống như có thứ gì bị xúc động, rất mềm mại.
Khóe miệng của Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, không biết vì điều gì, hắn rất muốn thân cận mẹ con bọn họ, loại cảm giác này, để cho hắn cảm thấy rất thực tế.
Lúc này, Hi Hi cũng cho múc cho Mặc Thiếu Thiên một chén, “Cha, cái này là của cha!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn chén cháo gà, mãn nguyện, “Cám ơn bảo bối!”
Loại cảm giác này, thật rất tuyệt.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, mặc dù rất bất mãn việc phải san sẻ bảo bối cùng Mặc Thiếu Thiên, nhưng bất mãn cũng không được, ai bảo Hi Hi là con trai của hắn! Vì vậy, quét mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên một cái.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Tử Lam, cười đến hết sức đắc chí, thấy không, đây cũng là con trai của anh!
Tử Lam không thèm nhìn nữa, uống canh gà của bảo bối, mặc dù là canh gà, nhưng tuyệt không có dầu mỡ, ngược lại còn có mùi thơm ngát, Tử Lam dùng một hơi để uống.
Mặc Thiếu Thiên cũng nếm, mùi vị rất ngon.
Hi Hi nhìn bọn họ, có thể cùng cha mẹ ngồi chung ăn cơm, đây là ước mơ tha thiết của Hi Hi.
“Được rồi, cha, mẹ, có thể ăn cơm rồi!” Hi Hi mở miệng nói.
Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đều nhìn Hi Hi cười cười, bắt đầu ăn cơm.
Một bữa cơm, ăn rất ngon, rất thỏa mãn.
Mặc dù lâu lâu Mặc Thiếu Thiên cùng với Tử Lam lời qua tiếng lại, nhưng Hi Hi ở một bên vẫn tỉ mỉ dàn xếp, cha mẹ mà không đâu võ mồm thì lúc đó mới thật đúng là kì quái!
Một bữa cơm ba người vừa nói vừa cười, tốn một tiếng đồng hồ mới ăn xong.
Mới vừa ăn xong, Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam tới ngồi ở trên ghế salon. Tử Lam luôn luôn được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Hi Hi, nhưng tối hôm nay, còn là ăn thật nhiều.
Mặc Thiếu Thiên cũng vui mừng, ăn không ít, mà lúc này, ngồi ở trên ghế salon, tìm một tư thế thoải mái nhất mà ngồi.
Ghế salon vốn không lớn, Tử Lam có thói quen chiếm đoạt cái ghế này, lúc này lại bị Mặc Thiếu Thiên bá đạo chiếm hết một nửa, rất không hài lòng.
“Này, làm sao anh còn chưa đi?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên bất mãn hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tử Lam, “Đi? Đi đâu?”
Tử Lam cau mày, “Anh có ý gì? Đương nhiên là trở về nhà anh rồi!”
Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười, “Lâm tiểu thư, chẳng lẽ em không biết, khi em không có ở đây, anh một mực ở nơi này với bảo bối, em vừa trở về, liền muốn đuổi anh đi?”
“Vậy anh muốn thế nào?” Tử Lam nhìn hỏi.
“Anh không có chỗ nào có thể đi, đương nhiên là muốn ở lại chỗ này!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó trực tiếp tựa người vào ghế salon, dáng vẻ đại gia kia không có ý định rời đi.
Không có chỗ nào có thể đi? Đùa gì thế.
Đường đường là Tổng giám đốc của Công ty MK, thế nhưng không có chỗ nào để đi?
Kiểu nói dối bậc thấp này, ai sẽ tin tưởng?
Cảnh Thần từng nói qua, sản nghiệp của Mặc Thiếu Thiên, nhiều đến nỗi sợ là ngay cả hắn cũng không thể đếm nỗi.
Nhiều nơi quá nên hắn không biết nên đi nơi nào chứ gì?
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, anh coi anh nói dối, cũng phải cho người ta tin với chứ nhỉ? Thật không có nơi nào để đi, thì anh tới ở khách sạn đi, chớ ở nhà tôi!”
“Lâm tiểu thư, anh đã thấy người không có lương tâm, nhưng chưa từng thấy qua người không có lương tâm như vậy đấy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam cười một tiếng, “Mọi người ai cũng vậy!”
Mặc Thiếu Thiên lườm Tử Lam một cái, Tử Lam không thèm nhìn.
“Em không cho anh ở đây, nhưng mà bảo bối khẳng định nguyện ý!” Mặc Thiếu Thiên hả hê nói.
Tử Lam cau mày, “Này, anh chẳng lẽ muốn ở đây không đi hả?”
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó con ngươi híp lại, “Lâm tiểu thư, em khẩn trương cái gì?”
Nói rồi Mặc Thiếu Thiên lại gần Tử Lam, “Em chẳng lẽ cho là, anh sẽ làm cái gì đó với em chứ?”
Tử Lam nghiêng mặt sang bên, mặt hai người cách nhau chỉ có mấy cen¬timét, Tử Lam theo bản năng lui về sau một chút.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên khẽ mỉm cười, “Mặc tổng, ạnh cho rằng người người đều giống như anh, ở trong đầu toàn chứa những suy nghĩ đen tối sao?”
“Vậy em khẩn trương như vậy làm gì?” Mặc Thiếu Thiên tiến tới gần cô hỏi ngược lại.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhìn thẳng vào mắt của hắn ”Tôi là sợ anh đổ thừa không chịu đi, Mặc tổng, anh đã ăn no, không có chuyện gì nữa thì hãy đi về trước đi!” Tử Lam nhàn nhạt nói, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì đó, nghiêng mặt sang bên nhìn Mặc Thiếu Thiên hắn, khẽ mỉm cười, “A, đúng rồi, đi thong thả, không tiễn!”
Thái độ nhàn nhạt của cô ấy, thật muốn tức chết người. Mặc Thiếu Thiên sớm đã biết được thái độ của người phụ nữ này là như vậy, hắn cũng không tức, chau mày, mắt rủ xuống, ánh mắt ở trước ngực của cô quét một vòng, ánh mắt tràn ngập ý tình ”Nhưng anh không muốn đi, em nói phải làm thế nào......?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.