Edit: Càfé Sáng
Trên đường cùng Thiệu Trọng trở về, Lương Khang vẫn luôn buồn bực, khi về đến nhà rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Hôm nay cậu chả nói với Lư tiểu thư câu nào, chuyến này thế ra đi không rồi sao?”
Thiệu Trọng bực mình liếc hắn, lắc đầu đáp: “Đệ nói này Tam sư huynh, hôm nay huynh cố tình đi theo đệ, cuối cùng chỉ rút ra được mỗi cái kết luận vậy thôi sao? Nói thật, nếu huynh mà cứ vậy mãi, đệ cũng chả cứu nổi huynh đâu! Hay là huynh để Nhị sư tỷ gả cho người khác đi, nói gì thì nói chứ tỷ ấy cũng là sư tỷ của đệ, đệ cũng không thể tai họa nàng ấy được”.
Lương Khang lập tức nóng nảy, bật dậy đóng cửa, rồi quay lại ngổi xổm dưới đất, mặt buồn rười rượi nói với Thiệu Trọng: “Huynh lại làm sai gì sao? Các người hết người này tới người nọ chỉ biết khi dễ tôi. Nhị sư tỷ không thích tôi, Đại sư huynh chỉ biết mỗi Phúc Vương, sư phụ lại chỉ thương mỗi cậu, tôi…sao số tôi lại khổ thế này cơ chứ!” Lúc nói hai mắt hắn ta cũng đỏ lên, ngập vẻ tủi thân, trông đến tội nghiệp, còn cộng thêm vẻ mặt ủ rũ, làm Thiệu Trọng cũng lập tức hổ thẹn.
“Tam sư huynh à _” Thiệu Trọng đưa tay kéo Lương Khang lên, nhưng Lương Khang vẫn không chịu ngồi dậy, cứ ủy ủy khuất khuất ngồi đó, mở to đôi mắt hồng hồng nhìn y, hệt như nàng dâu nhỏ bị bắt nạt. Động tác này nếu đổi thành Thụy ca nhi làm, thì ít nhiều cũng ra dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-dinh-cong-hau/3225054/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.