Edit: Càfé Sáng
Không chỉ Thất Nương ngây người, mà ngay cả Thái Lam vừa bước vào cửa cũng ngây người, há hốc miệng sững sờ một hồi lâu, mới chợt nhớ ra là phải đóng cửa lại, rồi bước nhanh đến bên người Lư Yên khuyên nhủ: “Tam tiểu thư, ngài…ngài đừng nói bậy như vậy, loại chuyện này sao có thể….”
Thái Lam nhíu mày suy nghĩ một hồi, cũng không biết phải nói thế nào, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng giậm chân, “Dù sao ngài cũng đừng nói mấy lời thế này nữa.”
Lư Yên nhặt quả thông bỏ vào miệng, liếc nàng ta một cái, vẻ mặt thắc mắc: “Sao không thể nói chứ? Tôi thích Thiệu tiên sinh mà, nếu Đại tỷ tỷ gả cho huynh ấy, thì về sau chúng ta sẽ thành người một nhà rồi. Tôi nghe nương tôi nói, nếu như lập gia đình, thì phải đến nhà người khác ở, còn phải — ừm, lập qui củ gì đó nữa, khó lắm đó. Tôi luyến tiếc Đại tỷ tỷ, cho nên tỷ ấy gả cho Thiệu tiên sinh là tốt nhất, sau này chúng ta ở kế bên, gõ cửa một cái là về được ngay. Nếu Thụy ca nhi biết, chắc chắn sẽ vui mừng cho xem.”
Nàng còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, giọng điệu ngây thơ, lời nói chất phát và thuần túy, nên đạo lý trong đó cũng giản đơn, Thái Lam nghe, thậm chí còn cảm thấy có chút đồng cảm. Nhưng mà — loại chuyện cưới gả này, sao có thể thản nhiên nói ngoài miệng như thế, không phải nên trốn trong khuê phòng lặng lẽ nói với nhau sao?
“Dù sao…dù sao ngài vẫn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-dinh-cong-hau/3225052/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.