Trời xanh mây trắng, trời trong nắng ấm.
Bởi vì đang là kỳ hạn cấm đánh bắt nên bến tàu ở bờ biển Ôn Châu đầy thuyền đánh cá. Khi liếc mắt nhìn qua thì thấy những chiếc thuyền đó san sát nhau, đậu một cách ngay ngắn.
Phía xa mặt biển tĩnh lặng, những gợn sóng nước màu xanh lam khẽ dập dờn. Một chiếc du thuyền tư nhân chậm rãi lướt qua.
"Chỗ này tôi đã chú ý từ lâu, không nghĩ tới anh lại ra tay trước." Kỳ Mịch chống tay vào lan can, nhìn ra xa từng tòa nhà cao thấp nhấp nhô bên bờ biển, "Không nói đến chuyện nơi đây còn rất đặc sắc, thích hợp để khai phá làng du lịch. Nhưng mà tôi nghe nói, ngày hôm qua có người đến ngăn cản?"
"Ừ". Thời Cảnh đặt laptop trên đầu gối, đang cúi đầu xử lý văn kiện, nghe vậy thì nâng ly champagne trong tầm tay lên, uống một ngụm. "Một vài nhân vật nhỏ ở đây, đã đuổi đi rồi."
"Anh cũng đừng coi thường những người như vậy." Kỳ Mịch vào vị trí bên cạnh Thời Cảnh, vắt chéo chân, cũng thuận tay mà bưng một ly champagne. "Tôi cũng biết một số chuyện ở đây. "Ví dụ như——"
(Đoạn này mình không tra được tên địa danh nên mọi người xem tạm bản convert. Có cao nhân nào biết thì góp ý để mình hoàn chỉnh lại, mình cảm ơn trước: "Thành phố Ôn thuộc về chúng ta nam vu thị. Ta nhiều ít cũng biết nơi này một chút sự tình. Tỷ như nói ——")
Anh ta chỉ xuống dưới chân: "Nơi này, người dân khá anh dũng đấy."
Thời Cảnh hạ mi mắt xuống: "Như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-danh-vien/1060227/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.