Nghe Quyết nói anh chưa có vợ, ông Phóng nửa đùa nửa thật kéo Khuê vào:
-Vậy anh xem có ưng con bé này không?tôi gả cho anh đấy.
Khuê nhìn thầy, cô không nói năng, bởi cô cũng muốn nghe xem Quyết sẽ nói ra sao. Anh cười trừ, chỉ vào khuê anh nói:
– Bác cứ khéo đùa con chứ, người như Khuê mà không ai hỏi thì người ta mù hết rồi, làm gì đến lượt con.
Ông Phóng lại đế vào hỏi cho bằng được:
– Tôi không hỏi người ta, mà tôi hỏi anh cơ?
Trước câu hỏi thứ hai của ông phóng, Quyết biết ông đabg nói thật là nhiều, nhưng giờ anh mà gật thì ông Phóng sẽ từ chối thì anh cũng nhục.thế cho nên Quyết hỏi ngược lại ômg;
-thế nếu như nhà con nghèo thì bác còn gả con gái cho con không ?bác có sợ khuê khổ hay không?
Trước câu hỏi hóc búa này, ông Phóng không trả lời được, bầu không khí cũng bắt đầu nóng dần. Nghèo ư!cái từ được cho là nhạy cảm này khiến ông Phóng không nói được lên câu. Nghèo ông lại nhớ đến Hiếu, hắn lúc lấy con gái ông cũng chẳng có gì. Vậy mà khi có tí tiền vào, thì nó đổi nhà, đổi luôn cả vợ. Đồng tiền và sự giàu sang nó đã tha hóa biến chất thằng Hiếu, nó nuốt chửng cái sự đàng hòabg cuối cùng, miễn là giàu nó có thể đánh đổi tất cả.
Ông phóng ngồi ngây ra khi nghĩ đến Hiếu, nghèo thì con ông hạnh phúc thế nào được. Không phải ômg sợ Quyết không đủ tốt, chỉ là ông sợ anh cũng giống thằ g hiếu, sau này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566588/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.