Bà Thanh nhìn con dâu, vẫn cái suy nghĩ bảo thủ kiếm cớ để bảo vệ con trai, nhưng lần này bà không còn nói to như trước, bà nói:
– Tao vẫn thấy nó bình thường đấy thôi, nó vẫn đi đám cưới thằng Trí, vẫn khôn ngoan kia mà. Cũng có thể… nó ngã xuống đâu thì sao….
– U đang suy luận theo kiểu trẻ con lên năm đấy à? Người ta lỡ may mới ngã một lần, chứ làm gì có ai ngã liên tục bao giờ. Với lại tóc tai râu ria anh ấy mọc như mạ vậy, người thì gầy hẳn đi thì chắc u cũng thấy rồi chứ. Tối hôm qua, u còn nói chắc anh Quý đi chơi với bạn qua đêm không về, chính tay u tối qua khóa cổng, đến giờ còn chưa mở, nhưng u chạy lên phòng mà xem, anh Quý về từ khi nào ấy rồi.
Thảo nó chẫu mồm lên nói khiến bà Thanh đứng hình . Không đôi co với nó nữa, bà đi thẳng lên phòng trên tầng, bà muốn trực tiếp kiểm tra, trực tiếp hỏi con trai xem mọi chuyện là như thế nào. Bà không muốn lấp liếm che đậy nữa.
Đứng trước cửa phòng con trai, bà gõ cửa nói vọng vào:
– Quý ơi Quý!dậy mở cửa cho u với con ơi.
Vừa gọi con, bà Thanh vừa đập cửa vặn chốt liên hồi nhưng không mở ra được, Quý đã khóa bên trong. Bà gào lên gọi nhưng trong ấy im ắng như tờ. Vừa bực vừa lo , bà cáu bẳn gắt con dâu:
– Mày ra đây mở cửa xem nào, đến lúc nước sôi lửa bỏng lại chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566553/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.