– Bài thơ này là của cái Hường nó viết đấy, nó bảo nó có người yêu rồi , hàng số cuối này nếu người yêu nó thấy sẽ biết ý của nó là gì, còn người khác không thể hiểu được, bác có gặng hỏi nó cũng chỉ tủm tỉm cười . Con Hường viết xong thì cũng là lúc nó bị bà Thanh đuổi. Khổ thật đấy, bà ấy bình thường thì sống khômg đến nỗi, mỗi tội hay ghen. Mà nói thế rồi vẫn dám vào đây cơ à, mày cũng gan ghê đấy.
Đang đứng chăm chú nhìn lên bài thơ trên tường thì bà Chín đi vào. Gạo quay ra nói với bà;
– Cháu tò mò xem cô Hường này là người thế nào thôi, bởi cháu có gặp cô ấy một lần ngoài đường , cô ấy phụ cháu sửa xe. Về sau cháu lại nghe phong phanh cô ấy làm gái, phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta, cho nên bà Thanh mới không nhận vào làm….
-Ôi dào, không phải thế đâu, mấy đứa kiểu thấy con Hường nó khá gái sợ chồng mình đi theo nên thêu dệt nó là đĩ hết thời, có đứa thối mồm còn đồn nó bị si đa cơ, nó cũng biết người ta ghét kể xấu, nhưng nó bảo kệ, người ta ghét mình thì hẳn mình phải hơn người ta cho nên mới bị ghét, tính nó cũng nhịn giỏi thật, bị oan nhưng khômg giải thích, không cãi, ai nói gì cũng được. Nó làm với bác một thời gian nên bác cũng biết đôi phần. Bà Thanh có nhận nó vào làm rồi ấy chứ, thời điểm ấy lợn nhiều chưa xuất được nên cần người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566509/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.