Lững thững đi ra, Khuê bấu bấu vào vạt áo nhìn thầy, mặt ông Phóng đang tím lịm lên vì tức. Khuê ngập ngừng nói:
– Thầy ơi! Hay là…
– Là cái gì?Mày nghe nó chửi mày ,mà chửi cả tao đấy. Rõ là nuôi ong tay áo! Lúc chưa có thì bố bố con con, giờ có tí tiền lên thì huếnh lên mặt. Mang sang biếu con gà ,nó ỉa cả vào chân chân đây này. Đúng là loại khốn nạn!
Ông Phóng gắt con gái khiến Khuê khômg dám nói ra ý nghĩ trong đầu nữa. Khẽ tặc lưỡi, ả quay vào trong buồng, Khuê không biết cả đêm hôm ấy ông Phóng không ngủ được, trong lòng ông cứ nghĩ đến thằng con dê quý hóa thì căm tận cổ. Nhưng, còn con gái ông thì sau này biết tính thế nào? Ừ thì có thể, ông xúi con gái bỏ chồng, làm lại cuộc đời. Nhưng làm thế nào , ai chịu lấy một người không đẻ được như khuê? Người ta cũng chỉ nể ả, khi ông còn sống, khi ông chết rồi , thì ả cũng không khác gì một con đàn bà nông dân bình thường. Chồng bỏ ,bố chết, nỗi cô quạnh sẽ bám riết lấy Khuê suốt cả cuộc đời dài đằng đẵng này. Nghĩ thôi , ông Phóng cũng thấy tội nghiệp con gái mà chảy nước mắt.
Sáng sớm hôm sau, ông Phóng nói với con gái:
– Thôi thì về lại nhà bên ấy, nhận mình sai cũng không chết. Giờ thằng Hiếu nó khác nào nắm đằng chuôi, nhịn đi một tí cho lành. Với lại, đừng động đến lão Đỏ với con em gái nó nữa, nhà đứa nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566492/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.