– Thôi!Không phải khóc, thầy nói như vậy thôi ,chứ amh cũng là con ông ấy ,lại là con trai, không cho anh thì cho ai nào. Anh cứ xây đi , đất của em, em cho mượn.
Thảo vỗ vai anh trai an ủi động viên, Gạo ngước lên nhìn nhưng không nói năng. Hai đứa này chơi với nhau thân phết chứ không một mình một cõi như cô.
Hiếu được em gái động viên thì thở dài gật đầu, gạt nước mắt hắn nói:
– Anh cũng biết tính thầy nóng nảy . Nhưng cũng chẳng phải thầy khômg biết gì đâu, nếu anh mà xây lên hôm nào thầy khó chịu trong người thầy lại đập. Lúc ấy thành nhà thành cửa rồi, chứ không phải một cái bờ tường thế này nữa.
Hiếu chỉ tay về phía đống hoang tàn gạch đổ nát mà ông Đỏ đã đã phá bỏ ban nãy, đôi mắt chất chứa nhiều nỗi lo. Thảo thương hại mà đáp:
– Anh lo thế cũng đúng đấy, tính thầy mình thì không có gì đâu. Nhưng gặp đứa thối mồm nó xúi vào cũng có nguy cơ ấy thật. Vậy phải làm thế nào ?
Thảo nói, nhưng mắt lại đánh sang Gạo ,ý nó nói cô có tính xấu hay đâm bị thóc chọc bị gạo mánh lẻo thầy. Từ trước đến nay nó có thích Gạo bao giờ, nay có anh trai về lại càng giống quạ mọc thêm cánh ,tha hồ kéo bè kéo lũ nói xấu ngay trước mặt.
Nghĩ một lát, Hiếu nói:
– Anh có cách rồi, bây giờ anh đưa mày tờ giấy gọi là giấy mượn đất, để sau này nếu thầy có làm khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566484/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.