_ 17 năm sau _
– Thảo !con mang mấy cái bánh chuối này sang biếu ông Nhị . Bảo rằng nhà con có ít chuối em Gạo làm bánh, mời ông ăn thử…
– Ôi dào, sao thầy không bảo cái Gạo nó đi, nó làm cơ mà.
Thảo làu bàu không chịu, nó chua ngoa chỉ về phía em gái đang rửa bát đũa ở sân giếng. Ông Đỏ thở dài, ông dáp:
– chính vì em nó đã làm bánh, thì thầy mới bảo con đi. Con xem, con là chị ,tối hôm qua con bảo rửa bát, mà đến giờ cái Gạo vẫn phải rửa. Lười biếng như thế, con định không lấy chồng hay sao? Đã hai ba tuổi đầu rồi đấy chứ bé bỏng gì nữa đâu…
– Ôi dào, có không lười biếng với cái mặt này, thì ai người ta lấy con ?
Cái Thảo chạnh lòng sờ lên má mình, nơi có cái sẹo do năm nào bị bỏng a xít vẫn còn. Vết bỏng ăn sâu vào da thịt mặc cho thầy u hết mực chữa chạy, kiêng khem đủ điều, nhưng chỗ da ấy vẫn co dúm dúm lại , nhìn kĩ mặt nó còn có hướng hơi lệch về bên kia, do phần da bên này bị nhăn.
Tuy đã xấu, nhưng được cái nó lại lười. Mỗi lần thầy nó sai làm gì, nó đều ỉ sang cho con bé Gạo. Nếu thầy nó so sánh hay mắng nó lười, nó lại quay ra lấy vết sẹo là cái điểm gãi vào khiến người ta thương hại.
Ông Đỏ định mắng, thế nhưng Gạo chạy vào, nói giúp thay chị:
– Thầy để con đi, nhân tiện con sang lấy táo tàu với cam thảo cho u.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566410/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.