… Đêm khuya không trăng không sao, gió thổi cứ như muốn cho ba người đàn ông bạt về phía sau. Ánh lửa trên tay Kiên cứ cháy bập bùng càng gặp gió mạnh, nó lại càng cháy dữ dội hơn.
Chưa mưa, nhưng sấm chớp cứ giật liên tục sáng rực trên nền trời đen kịt báo hiệu sắp sửa có một trận mưa to như vũ bão. Trời mát là thế Vậy mà trên gương mặt của ba người đàn ông lại tứa mồ hôi ướt đẫm cả áo đang mặc. Họ sợ, sợ lúc về kịp tới nhà bà Đỏ có mệnh hệ gì coi như xong.
Đến sân, không gia n im bặt khiến tất cả đều căng thẳng . Không ai còn nghe thấy tiếng bà Đỏ gào lên , trong nhà cũng không còn có ánh sáng nào của đèn dầu nữa, như thể căn nhà đang mở toang cửa này không có người:
– Thầy!thầy về phải không thầy?
Con bé Thảo nghe tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cổng thì biết đấy là cha mình ,liền chạy ùa ra sân đón. Nghe giọng con, ông Đỏ hỏi:
– U thế nào rồi Thảo? Anh Hiếu chị Khuê đâu?
– Anh Hiếu chị Khuê cho u đi rồi thầy ạ.
. Cái Thảo cũng sợ sệt mách lại với thầy. Tuy nó còn bé,nhưng không đến nỗi là không biết gì. Nghe con nói vậy thì cả ba chết sững. Ông Đỏ ôm lấy cái Thảo rồi hỏi dồn:
– Anh chị ấy đưa u đi đâu hở con? U sắp sinh em bé, sao lại đưa đi đâu? Thầy đã dặn phải ở nhà trông u cơ mà?
Ông Đỏ vừa lo vừa tức, ông túm chặt lấy con hỏi khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566404/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.